Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 345. Câu thông 3

Triệu Vệ Quốc cầm măng khô đến nhà, trạng thái hai vợ chồng Trữ Vân Anh và Lưu Truân vẫn rất tốt, ngoài việc Lưu Truân đi lại bất tiện ra, những cái khác vẫn như cũ, chú ấy nhìn thấy Triệu Lệ Nam, trên gương mặt nghiêm túc liền nở nụ cười.
“Tiểu Nam, mau qua đây ông Lưu nhìn xem.” Lưu Truân gọi Triệu Lệ Nam.
Triệu Lệ Nam lập tức háo hức chạy tới, cậu bé về quê nán lại mấy ngày nay, da đã đen đi một chút, đồng thời cũng tròn lên một chút.
“Ông Lưu, có phải Tiểu Nam lớn rồi không?” Triệu Lệ Nam nghiêng cái đầu nhỏ hỏi.
“Ừm, đã lớn lên một chút rồi.” Lưu Truân nhìn Triệu Lệ Nam rất vui vẻ, vội tìm bao lì xì sớm đã chuẩn bị xong từ trong túi ra: “Đây, đây là bao lì xì ông Lưu cho Tiểu Nam, Tiểu Nam nhận bao lì xì của ông Lưu rồi, sau này phải cố gắng học tập, tương lai thi Thanh Đại nhé.”
“Cảm ơn ông Lưu, thi Thanh Đại.” Triệu Lệ Nam liền mỉm cười nhận lấy bao lì xì, phối hợp nói thi Thanh Đại.
Thực ra ngay cả Thanh Đại là trường đại học hàng đầu của Trung Quốc cậu bé cũng không biết, cậu bé vui vẻ phối hợp là vì cậu bé bắt đầu biết được ý nghĩa của bao lì xì, cũng bắt đầu đặc biệt yêu thích nó.
Từ lúc về quê ăn Tết, vì tuổi cậu bé nhỏ, nên đã nhận không ít bao lì xì lớn nhỏ, lúc ăn Tết hàng xóm ở quê nhà đều nhét bao lì xì cho cậu, hai hào, năm hào cũng có, cậu bé đã góp lại được rất nhiều.
Cha Hứa biết Hứa Đào muốn để cậu bé tự giữ bao lì xì, không đợi Hứa Đào về Dương Thành mua hộp đựng tiền, đã dùng gỗ làm hộp gỗ hình con khỉ nhỏ cho cậu bé, Triệu Lệ Nam cũng rất thích cái hộp đó, đem tất cả bao lì xì nhét hết vào trong hộp, thỉnh thoảng còn đếm tiền mê mẩn.
“Đến đây, Tiểu Nam qua chỗ bà Lưu, bà cũng chuẩn bị bao lì xì cho cháu.” Trữ Vân Anh mỉm cười, cùng lấy bao lì xì hai đồng ra.
Lưu Truân và Trữ Vân Anh đều chuẩn bị bao lì xì hai đồng, không tính là ít, cũng không đặc biệt nhiều.
“Cảm ơn bà Lưu.” Triệu Lệ Nam nói cảm ơn, cười vô cùng đáng yêu.
Cậu bé đi một chuyến đến nhà họ Lưu về, trong tay cầm hai bao lì xì, sau khi về nhà, cậu bé vẫn đến nhà bếp khoe với Hứa Đào trước.
“Mẹ ơi, nhìn này, bao lì xì.” Triệu Lệ Nam cầm cho Hứa Đào xem rất vui vẻ.
“Của ông Lưu và bà Lưu cho con sao?’ Hứa Đào cười hỏi.
“Dạ.”
Hứa Đào tiếp tục thêm củi vào bếp lửa, sau đó hỏi cậu bé: “Con có nói cảm ơn không?”
“Có.” Triệu Lệ Nam ưỡn cái ngực nhỏ gật đầu.
“Ừm, vậy con đi bỏ bao lì xì vào hộp đựng tiền của con đi!” Hứa Đào cười nhắc nhở cậu.
Triệu Lệ Nam liền xoay người đi vào phòng ôm hộp đựng tiền ra, cậu bé vui vẻ, cố ý cầm đến nhà bếp, mở hộp ngay trước mặt Hứa Đào bỏ bao lì xì vào đó.
Hứa Đào biết sau Tết cậu bé đã nhận được không ít bao lì xì, cô liếc nhìn cái hộp một chút, nhìn thấy một xấp nhỏ tiền lớn tiền lẻ, cộng thêm một đồng hoặc năm hào của nhà hàng xóm, họ hàng, lúc này trong hộp cũng có không ít.
“Woa, nhiều như thế à!” Hứa Đào cố ý dùng giọng điệu khoa trương chọc cậu bé cười.
Triệu Lệ Nam vừa nghe thấy Hứa Đào nói nhiều, cậu bé liền mím môi cười: “Dạ, dạ, thật là nhiều!”
“Nếu mẹ hết tiền rồi, tìm Tiểu Nam mượn, Tiểu Nam cho đưa tiền cho mẹ không?” HỨa Đào sờ đầu cậu bé hỏi.
Triệu Lệ Nam hoài nghi chớp mắt: “Mẹ không có bao lì xì sao?”
“Không có, mẹ là người lớn, nên không có bao lì xì.” Hứa Đào giả vờ lắc đầu đáng thương.
Nhất thời Triệu Lệ Nam đau lòng nắm tay Hứa Đào: “Mẹ ơi, cho mẹ.”
Cậu bé nhét cả hộp tiền vào trong tay Hứa Đào, Hứa Đào nhìn hộp tiền của cậu bé, lại nhìn ánh mắt cậu bé nghiêm túc nhìn cô, cô ngồi xuống nâng mặt cậu bé lên.
Moa moa moa moa!
Nâng gò má mũm mĩm mềm mại, Hứa Đào hôn mạnh mấy cái.
“Mẹ ơi.” Triệu Lệ Nam cười ngo ngoạy, hai cái tay nhỏ nắm lấy quần áo Hứa Đào: “Con cũng muốn hôn mẹ như vậy.”
“Mẹ không cho con hôn.” Hứa Đào nói giả vờ nghiêng mặt tránh đi.
“A ya ya!” Triệu Lệ Nam không đồng ý, nắm lấy Hứa Đào ê a kháng nghị, chu cái miệng nhỏ thế nào cũng phải hôn lại.
Buổi tối đầu tiên từ tỉnh Ôn về Dương Thành, Hứa Đào ngâm chân bằng thuốc bắc, ngủ một giấc rất thoải mái.
Lúc Triệu Vệ Quốc ở quê, vẫn luôn rất kiềm chế, bời vì trời lạnh, Hứa Đào không phối hợp, người đàn ông rất ít kéo Hứa Đào làm chuyện xấu, tối hôm qua lúc ở nhà trọ, thậm chí còn chia phòng ra ngủ.
Tối hôm nay lúc ngủ, Triệu Vệ Quốc này liền bắt lấy Hứa Đào bắt đầu ồn ào.
“Hôm nay anh lái xe cả ngày không mệt sao?” Hứa Đào trợn trắng mắt bất lực, lúc bị Triệu Vệ Quốc bắt lấy cố gắng học tập kiến thức vận động, cũng không nhịn được cảm thán thể lực của người đàn ông.
Cô có một loại cảm giác người đàn ông này định sử dụng hết sức lực kìm nén ở quê nhà tỉnh Ôn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận