Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 358. Câu thông 16

Hứa Đào nhìn cậu bé Triệu Lệ Nam, nhịn không được có chút lo lắng vấn đề tình cảm của cậu bé trong tương lai.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng chỉ số cảm xúc (EQ) của cậu bé rất cao, lần nào cũng có thể dỗ cô vô cùng vui vẻ, nhưng lối nói chuyện của cậu bé với Nhan Khê, lại khiến Hứa Đào khỏi lo lắng.
Đây không phải là thái độ nói chuyện của người con trai sau này mồ côi mẹ mới có ư? Rõ ràng đã đợi cùng nhau, không thể nói chuyện dịu dàng sao?
“Tiểu Nam, nói chuyện với chị gái phải dịu dàng một chút, chị gái không đợi được mẹ rất lo lắng, cô bé đã rất buồn rồi!” Hứa Đào đi qua thấp giọng nói với Triệu Lệ Nam.
Triệu Lệ Nam nhìn Hứa Đào, lại nhìn Nhan Khê, kéo Hứa Đào đi qua bên cạnh, đè thấp giọng lo lắng nói: “Mẹ ơi,chị ấy thật dễ khóc, khóc mãi khóc mãi, thật là phiền.”
Con gái mà Triệu Lệ Nam quen, bất kể là hẻm Lão Bát, hay hẻm Lão Cửu đường Chung Lâm hiện tại bên này, con trai con gái trong hẻm đều có, nhưng tính cách mấy đứa con gái đều rất lỗ mãng.
Một tomboy tiềm năng Hà Hoa của hẻm Lão Bát, hẻm Lão Cửu bên này cũng giống như vậy, có hai bé gái, cũng đều là kiểu đi loạn khắp nơi, bình thường chạy té dập đầu, tự mình bò dậy phủi tay liền giống như người bình thường vậy.
“Sao con không biết lịch thiệp chút nào vậy, cứ thế sau này rất khó có bạn gái!” Hứa Đào đưa tay tức giận, nhẹ nhàng gõ cậu bé một cái cốc.
Triệu Lệ Nam giơ tay che trán: “Mẹ…”
Kít….
Lúc Triệu Lệ Nam che trán lên án sự bạo hành của Hứa Đào, chiếc Santana màu trắng bạc lái đến, nhanh chóng dừng lại bên ngoài nhà trẻ, Lục Cẩm Phồn vội vàng xuống xe.
“Khê Khê, mẹ đến đón con nè.” Lục Cẩm Phồn nói, nhìn hai vị giáo viên: “Thật xin lỗi, hôm nay tôi bận quá, không chú ý đến thời gian.”
“Không sao, cũng không lâu lắm.” Hai giáo viên mỉm cười nói lời khách khí.
Vốn Nhan Khê chỉ nhẹ nhàng thút thít, lúc nhìn thấy Lục Cẩm Phồn, liền biến thành gào khóc lớn tiếng, khóc đến mức đau lòng.
“Mẹ.”
Lục Cẩm Phồn lập tứ ôm lấy Nhan Khê dỗ dành: “Mẹ xin lỗi cục cưng, không phải mẹ cố ý đến trễ đâu.”
“Oa…” Nhan Khê vẫn khóc.
Hứa Đào cũng dẫn Triệu Lệ Nam đi đến bên cạnh, Lục Cẩm Phồn nhìn Hứa Đào với mẻ mặt đau đầu: “Hai người cũng chưa về nhà sao?”
“Tiểu Nam nói đợi cô cùng Tiểu Khê.” Hứa Đào giải thích một câu.
“Cảm ơn.” Lục Cẩm Phồn lập tức cảm kích nói cảm ơn, dù con gái trong lòng đang khóc: “Hu hu, con trai cô ngoan quá, không giống con bé nhà tôi.”
“Oa!” Sự phàn nàn của Lục Cẩm Phồn, khiến Nhan Khê trong lòng cô ấy liền khóc lớn hơn.
Lục Cẩm Phồn lập tức ôm con gái tiếp tục nhẹ giọng dỗ, thật vất vả mới vỗ về tính tình của con gái, sau đó mới khách sao hỏi Hứa Đào, có cần cô ấy đưa mẹ con bọn họ về nhà không.
“Không cần, tôi có đi xe đạp.” Hứa Đào mỉm cười chào tạm biệt Lục Cẩm Phồn, rồi bế Triệu Lệ Nam đặt trên yên phía sau xe đạp.
“Vậy chúng tôi đi đây, tạm biệt.” Lục Cẩm Phồn cũng không ép buộc, bế con gái mình lên xe về nhà.
Chạng vạng tối ở Dương Thành vào tháng ba, gió đêm thổi hiu hiu, Hứa Đào chạy xe đạp về nhà, Triệu Lệ Nam ngồi ở yên sau xe, nắm lấy áo Hứa Đào.
“Mẹ ơi, hôm nay con rất nhớ mẹ, lúc ăn cơm cũng nhớ mẹ.” Lúc Hứa Đào chạy xe, gió thổi, liền nghe thấy lời nói sau lưng không giống với cậu bé hoạt bát lúc sáng sớm đến nhà trẻ.
Trong lòng Hứa Đào liền tan chảy, con trai nhỏ của cô!
“Mẹ cũng rất nhớ con.” Hứa Đào chạy xe cũng không quay đầu, nhưng cũng nói nhớ con trai.
“Mẹ ơi.” Triệu Lệ Nam nhoẻn miệng cười, bắt đầu chia sẻ chuyện ở nhà trẻ với Hứa Đào: “Cơm trưa không ngon, Tiểu Nam nghĩ đến mẹ liền ăn hết.”
“Thật sao? Tiểu Nam của mẹ thật giỏi.” Hứa Đào cười.
Cậu bé Triệu Lệ Nam này, lúc nào cũng rất thích cô khen cậu, người khác khen còn chưa được, phải cô khen mới được.
“Dạ.” Triệu Lệ Nam vui vẻ.
“Mẹ ơi, ngày mai còn phải đi không?” Triệu Lệ Nam hỏi.
Hôm nay ăn cơm không nhìn thấy mẹ, không vui, không thích nhà trẻ, không thích!
“Phải đi, Tiểu Nam không muốn đi sao?” Hứa Đào hỏi.
“Dạ, sẽ nhớ mẹ, rất nhiều người khóc, phiền lắm.” Triệu Lệ Nam than phiền, ghét bỏ, cậu bé mới hơn ba tuổi, đã nói phiền rồi.
“Những anh trai, chị gái đó nhớ cha mẹ nên mới khóc, Tiểu Nam hiểu mà đúng không?” Hứa Đào giải thích, dỗ dành, dù hôm nay cô cũng không quen khi không có con trai bên cạnh, nhưng dù sao cô cũng phải học làm quen.
“Tiểu Nam cũng nhớ mẹ, Tiểu Nam không khóc.” Triệu Lệ Nam nói.
“Ừm, vậy nên Tiểu Nam của chúng ta giỏi nhất.” Hứa Đào cười, chạy xe đạp chờ Triệu Lệ Nam đi thẳng đến Công ty Đào Viên.
Người của Công ty Đào Viên cũng biết hôm nay Triệu Lệ Nam đi nhà trẻ, sau khi nhìn thấy Hứa Đào chạy xe đạp chở theo cậu bé vào công ty liền mỉm cười hỏi thăm.
“Tiểu Nam đến nhà trẻ có vui không?” Vương Quyên Quyên ló đầu từ nhà bếp ra hỏi.
“Cháu nhớ mẹ, không vui.” Triệu Lệ Nam mang cặp sách bĩu môi trả lời, đợi Hứa Đào đậu xe xong liền đưa hai cánh tay muốn Hứa Đào bế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận