Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 237. Ánh mắt 6

Bên trong gian nhà chính, cha Triệu và Triệu Vệ Quốc, một ngồi hút thuốc, một đứng thẳng tắp, bầu không khí rất là cổ quái.
Hứa Đào bọn họ lấy hành lý đi vào, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, có chút không hiểu nổi một nhà Triệu Vệ Quốc trở về ăn tết là một chuyện rất vui vẻ, nhưng mà tại sao có vẻ nhìn không đúng lắm.
"Vệ Cường, ngày mai em kết hôn đúng không?" Hứa Đào buông đồ xuống, dẫn đầu mở miệng hỏi Triệu Vệ Cường trước.
"Đúng vậy chị dâu." Triệu Vệ Cường gật đầu một cái, nghĩ đến sắp kết hôn, cả người cũng tràn đầy vui vẻ.
"Em có chuẩn bị quần áo kết hôn chưa? Mặc cái gì, chúng ta từ Dương Thành mua một bộ trung sơn cho em, em có thể thử nhìn một chút." Hứa Đào đứng ở trong gian nhà chính, cởi ra một túi hành lý, từ chính giữa lấy ra một bộ đồ trung sơn màu đen.
"Đồ trung sơn, cho em sao? Cám ơn chị dâu." Triệu Vệ Cường kinh ngạc vui mừng nhận lấy quần áo, sờ tay cảm nhận rất thoải mái, lập tức cười miệng toe toét.
Bộ quần áo này nhìn đẹp hơn bộ anh ta đi mượn để kết hôn nhiều, ngày mai anh ta mặc quần áo mới đi đón dâu, còn có chiếc xe bên ngoài kia. . .
Triệu Vệ Lan thấy Hứa Đào cầm một bộ quần áo đưa cho Triệu Vệ Cường, mặt đầy hâm mộ, ánh mắt lại tiếp tục si ngốc nhìn Hứa Đào.
"Vệ Lan, đây là của em." Hứa Đào lại lấy ra một áo khoác màu hồng tương đối thịnh hành, cũng sẽ không quá sáng, là màu hồng phấn nhàn nhạt, rất thời thượng, cũng là kiểu quần áo mới vừa lưu hành ở thời đại này.
"Cám ơn chị dâu." Triệu Vệ Lan đưa tay nhận lấy, vui vẻ cầm quần áo khoa tay múa chân ở trên người mình.
Hứa Đào lại tiếp tục từ trong rương hành lý lấy ra quần áo: "Đây là quần áo của mẹ, đây là chuẩn bị cho cha, còn có thuốc lá và rượu."
"Chị dâu, cái này đã tốn không ít tiền phải không?” Triệu Vệ Lan cầm quần áo, lại nhìn Hứa Đào lấy ra quần áo và lễ vật, lộp bộp hỏi lên tiếng.
"Không tốn bao nhiêu." Hứa Đào cười cười tiếp lời.
Đột nhiên Triệu Hải Trụ vẫn luôn trầm mặc, nhìn Triệu Vệ Quốc nói chuyện: "Con ngồi xuống trước, chuyện kia thật ra thì cha đã đoán được."
". . ." Triệu Vệ Lan và Triệu Vệ Cường cũng mặt đầy nghi ngờ, đoán được cái gì?
Hứa Đào cũng nhìn cha Triệu, cân nhắc những lời này của ông, ngay sau đó cha Triệu để ống điếu xuống.
Triệu Vệ Quốc cứ đứng như vậy, cũng không lựa chọn đến bên cạnh ngồi xuống, anh trầm mặc nhìn cha Triệu.
"Con viết thơ gửi về, địa chỉ vẫn luôn ở Dương Thành, không ở trong bộ đội, sau đó còn đổi thành công ty Đào Viên, chuyện con giải ngũ, cha đã sớm đoán được." Triệu Hải Trụ vừa nói chuyện, trong giọng nói tràn đầy nuối tiếc.
Ông rất hy vọng Triệu Vệ Quốc có thể tiếp tục làm lính, nhưng ông cũng hỏi thăm, biết hai năm này có chuyện cắt giảm nhân viên vũ trang và trang bị quân sự.
Cha Triệu vẫn luôn rất lo âu chuyện này, Triệu Vệ Quốc vẫn luôn cũng không nói, ông cho rằng hẳn là không sao, cũng chỉ coi như không biết, lại không nghĩ đến, thằng nhóc này đã sớm giải ngũ.
"Cái gì? Anh cả giải ngũ?" Triệu Vệ Lan kinh ngạc: "Chuyện khi nào, làm sao chưa từng nghe nói."
Triệu Vệ Cường cũng nhìn Triệu Vệ Quốc, bày tỏ thật bất ngờ: "Đúng vậy anh cả, chuyện lớn như vậy, làm sao bây giờ anh mới nói."
Cha Triệu là người tính tình ít nói, đoán được Triệu Vệ Quốc giải ngũ, ngay cả vợ Tống Tiểu Yến ông cũng không nói, cũng không có hỏi, ông tin tưởng con trai mình, cũng chờ Triệu Vệ Quốc về nhà thẳng thắn.
"Anh cả em là bởi vì chân bị thương, không thích hợp làm lính nữa mới giải ngũ." Hứa Đào mở miệng giúp Triệu Vệ Quốc giải thích một câu.
Bản thân Triệu Vệ Quốc không muốn giải ngũ, Hứa Đào có thể cảm giác được, lúc mới vừa rời khỏi bộ đội, cuộc sống Triệu Vệ Quốc cũng không thay đổi, mỗi ngày đều làm các yêu cầu của quân nhân, sau đó thời gian lâu dài, Triệu Vệ Quốc mới chậm rãi thay đổi cuộc sống, bây giờ thỉnh thoảng mới sẽ cùng Hứa Đào lười biếng nằm trên giường.
Cha Triệu nghe Hứa Đào giải thích, ánh mắt nghiêm túc lập tức nhìn về phía hai chân Triệu Vệ Quốc, trong tròng mắt có lo âu của cha già.
"Cha, con không sao, chân bị thương cũng không ảnh hưởng đi lại, chỉ là không thể tiếp tục làm lính." Triệu Vệ Quốc giải thích một câu, lại đi hai bước để cho cha yên tâm.
"Ừ." Cha Triệu nhìn Triệu Vệ Quốc quả thật không có chuyện gì, ngay sau đó thu hồi ánh mắt chậm rãi gật đầu, nắm ống điếu lại hít hai hơi thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận