Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 202. Ôm 1

Hứa Đào nhìn ba người Ngô Huệ bọn họ đều có tính toán đối với thời gian làm việc cho nên cũng không nhúng tay.
"Vậy hôm nay trước hết như vậy, sau khi mọi người trở về tự làm cho mình một cái mũ để đội, ngày mốt chúng ta nhìn nhìn xem lò bếp xi măng ở công ty có khô hay không, nếu như đã khô rồi thì chúng ta sớm tìm một thời gian để khai trương." Hứa Đào nói ra tính toán tiếp theo.
"Được!" Mấy người Ngô Huệ nghe thấy Hứa Đào nói, không biết tại sao thật sự rất kích động.
Khai trương thì sắp có công việc rồi.
"Đúng rồi, ngày mai trong mọi người ai có thời gian? Sắp xếp đi cùng với tôi mua đồ dùng cho phòng bếp." Nếu phải sớm mở phòng ăn thì dụng cụ làm bếp, gạo dầu muối cũng phải chuẩn bị.
"Tôi có thời gian."
"Tôi cũng có."
Bởi vì phải ra cửa cùng nhau mua đồ dùng, Vương Quyên Quyên bóp bóp tay không dám lên tiếng, cô ấy có thể nhín chút thời gian, nhưng mà tình trạng của cô như vậy làm sao thích hợp ra cửa chứ ? Còn phải đi cung tiêu xã hoặc là cửa hàng tổng hợp mua đồ.
"Được rồi, ngày mai tự mình tôi đi mua, dù sao cũng đến công ty xem sổ sách!" Hứa Đào suy nghĩ một chút tình huống của ba người rồi lại nhanh chóng bỏ đi ý tưởng.
Quách Bình Bình đi đến đâu thì cũng phải mang theo con gái Lý Phán Đễ, trong tay Ngô Huệ cơ bản cũng phải ôm Diệp Tiểu Họa, ôm một đứa trẻ mới bắt đầu học đi bộ ra cửa mua đồ cũng không thực tế.
Vương Quyên Quyên ngược lại là một lựa chọn thích hợp, nhưng cô là người mắc bệnh lang ben, cũng ít khi ra ngoài, Hứa Đào không muốn khiến cô ấy không được tự nhiên.
"Em dâu, một mình cô đi thì có thể không?" Ngô Huệ mở miệng có ý tốt hỏi: "Nếu không, ngày mai tôi chị để Tiểu Họa ở nhà, cùng cô đi mua đồ.”
"Không sao, không cần đâu." Giọng Hứa Đào tùy ý.
"Vậy cũng được!" Ngô Huệ nghe vậy cũng không tiếp tục kiên trì.
Mọi người cũng thương lượng xong, cũng chắc chắn ca làm việc của mình, ba người Ngô Huệ lại cùng Hứa Đào tán gẫu một hồi mới rời khỏi nhà họ Triệu.
Chạng vạng, Dương Thành cũng không có đặc biệt lạnh, Hứa Đào nhín thời giờ lại vội vàng viết một ít tiểu thuyết.
Những ngày qua, cô luôn có một số việc phải trì hoãn, không thể sắp xếp thời gian viết tiểu thuyết, thật vất vả chạng vạng tối nhín thời giờ viết số chữ cho mỗi ngày, rồi sau đó thu thập củ cà rốt và thức ăn khô đã được phơi nắng.
Thức ăn khô còn phải phơi nắng hai ngày nữa, củ cà rốt thì có thể ướp rồi, Hứa Đào vì ướp củ cà rốt này mà còn cố ý mua một cái bình nhỏ.
Thời đại này muối được bán ở trên thị trường phần lớn đều là muối hột, Hứa Đào thu thập củ cà rốt khô, thêm một ít hột tiêu và muối hột rồi bóp một chút, sau đó mới bỏ vào trong cái bình đóng lại.
Làm xong mọi chuyện, ngày đã hoàn toàn tối đen rồi, Hứa Đào nhìn Triệu Lệ Nam còn ở trong ngõ hẻm, một đám nhỏ đang chơi cút bắt, cũng không ngại mệt mỏi, chạy tới chạy lui rất vui vẻ.
"Triệu Lệ Nam, nên trở về nhà rồi." Hứa Đào đứng ở cửa gọi cậu bé.
Trước đây cô còn không thích ứng chuyện lên cao giọng kêu đứa nhỏ về nhà, bây giờ cuộc sống cũng quen rồi, cô cũng học được những kỹ năng của người mẹ gọi con mình, chỉ là có chút phí giọng.
"Tới đây mẹ." Triệu Lệ Nam chạy đến đầu đầy mồ hôi, nghe Hứa Đào lớn tiếng kêu, sau khi nói với vài người bạn nhỏ mình phải về nhà, tạch tạch tạch chạy trở lại.
Triệu Lệ Nam chơi rất vui vẻ, thấy Hứa Đào thì nhào vào trên người cô.
"Con khỉ khỏ, đi rửa mặt trước." Hứa Đào dùng một tay chọt vào trán cậu bé, ra lệnh cậu bé đi rửa mặt.
"Mẹ!" Triệu Lệ Nam cảm giác được Hứa Đào chê bai mình, cho nên thế nào cũng phải nhào vào trên người Hứa Đào, đưa hai cánh tay nhỏ đòi ôm một cái.
Hứa Đào thấy đứa nhỏ cạ vào, cười cười lùi về sau.
"Mẹ, mẹ." Đứa nhỏ không vui theo đuổi cô.
Hứa Đào cũng không có chạy thật, đứa nhỏ đuổi mấy bước thì đã đuổi kịp rồi, sau đó đứa nhỏ đầy mồ hôi nóng hổi liền ôm chân Hứa Đào, Hứa Đào không có biện pháp nào đành ôm đứa nhỏ lên, đi tới trong sân, nơi đó đã để sẵn một chậu nước ấm và khăn lông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận