Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 366. Câu thông 24

Triệu Lệ Nam vẫn cúi đầu, Hứa Đào cũng yên lặng đợi cậu bé đáp lời cô, một lúc lâu sau, cậu bé mới nghiêng đầu qua, mếu máo, nước mắt trong hốc mắt ầng ậng.
Hứa Đào nhìn thấy trong hốc mắt cậu bé đều là nước mắt, lòng cũng tan nát.
Cậu bé thật sự không phải là đứa trẻ thích khóc, cho nên mỗi lần nhìn thấy nước mắt của cậu, cô thật sự rất khó chịu, hơn nữa lần này cậu bé tủi thân là vì sự sơ suất của cô nữa.
“Mẹ đến trễ rồi! “ Triệu Lệ Nam nói, nước mắt lăn dài trên gò má mũm mĩm.
Hứa Đào lập tức đưa tay bế cậu bé lên xin lỗi: “Xin lỗi, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con, mẹ bảo đảm sau này chắc chắn không đến trễ nữa.”
Hôm nay cũng vì chuyện của Diệp Tiểu Thư xảy ra quá đột ngột.
“Lừa Tiểu Nam mũi sẽ dài ra.” Triệu Lệ Nam bĩu môi nói lời đe dọa.
“Mẹ không lừa Tiểu Nam.” Hứa Đào cam kết.
Tuy rằng Triệu Lệ Nam không nói tha lỗi cho Hứa Đào, nhưng cái tay nhỏ đã vòng qua cổ Hứa Đào, cái đầu nhỏ cũng vùi vào cổ cô.
Hứa Đào cảm ơn hai cô giáo, sau đó mới bế Triệu Lệ Nam đi bộ về nhà.
Triệu Lệ Nam vẫn luôn im lặng, Hứa Đào liền bế cậu bé đi chậm rãi.
Cậu bé không đợi được ngồi xe đạp, nhìn Hứa Đào vẫn đi bộ, liền thắc mắc dựa vào Hứa Đào buồn bã hỏi, trong giọng nói vẫn mang theo sự tủi thân nức nở: “Xe đạp đâu mẹ?”
“Mẹ đi từ bệnh viện qua đây, không chạy xe đạp.” Hứa Đào giải thích với cậu bé.
Triệu Lệ Nam liền ngẩng đầu: “Mẹ đến bệnh viện sao?” Trong ánh mắt có sự căng thẳng và lo lắng.
Đừng thấy Triệu Lệ Nam nhỏ, nhưng cậu bé cũng biết bệnh viện là chỗ nào, đến bệnh viện biểu thị cho việc bị bệnh, tiêm thuốc, uống thuốc, không thoải mái.
“Mấy chị gái nhỏ nhà bác Diệp của con, con còn nhớ không?” Hứa Đào hỏi.
Triệu Lệ Nam mím môi ừm một tiếng.
“Tiểu Thư nhà bọn họ cầm dao phay chơi, cắt bị thương đầu ngón tay, chảy rất nhiều máu.” Hứa Đào không nói cho cậu bé biết, là vì cô bé muốn ăn muốn ăn viên đường ngọt ngào.
Sau khi Triệu Lệ Nam nghe hiểu, cậu bé mím môi: “Chị ấy không ngoan. Mẹ từng nói, trẻ con không thể chạm dao, chị ấy không nghe lời.”
“Đúng vậy! Chị ấy không nghe lời.” Hứa Đào gật đầu phụ họa.
“Vậy mẹ ơi, Tiểu Nam không giận nữa.” Triệu Lệ Nam cũng mím môi, trong giọng nói của cậu bé có chút ngại ngùng.
“Thật sao?” Hứa Đào cười hỏi.
Vừa nãy cậu vẽ không vui, cô có thể hiểu, trẻ con của cả nhà trẻ đều được đón về rồi, chỉ còn lại một mình cậu, lúc cậu bé nhìn những bạn nhỏ khác được đón đi, có lẽ lúc đó vừa sợ hãi vừa bất lực.
“Dạ, Tiểu Nam là con trai, mẹ là con gái, mẹ từng nói con trai không thể tức giận với con gái.” Triệu Lệ Nam nói một câu thật dài.
Hứa Đào nghe thấy, trái tim lần nữa tan chảy.
Trong suy nghĩ của cậu bé, cô là người có thể được cậu hành động ga lăng!
Moa moa moa!
Hứa Đào bế cậu bé hôn mấy cái, Triệu Lệ Nam cười cũng hôn lại cô, hai mẹ con vì chuyện đến muộn, ồn ào một chút, tạm thời xích mích, nhưng được bao lâu lại vui vẻ hòa thuận.
Triệu Lệ Nam ỷ lại, để Hứa Đào bế một lúc, cậu bé liền mang cặp sách xuống đi bộ, vui vẻ nắm tay Hứa Đào về đến Công ty Đào Viên ăn cơm tối.
Trong Công ty Đào Viên, Triệu Vệ Quốc đã trở về rồi, Ngô Huệ và mấy đứa trẻ đều ở đó.
Diệp Tiểu Thư ủ rũ được Ngô Huệ ôm lấy, bầu không khí có chút nặng nề, Diệp Tiểu Cầm và Diệp Tiểu Kỳ thì đứng bên cạnh.
“Tiểu Thư không sao chứ!” Hứa Đào đi qua nhẹ nhàng hỏi, cũng sờ đầu cô bé một chút.
Diệp Tiểu Thư lắc đầu.
“Bên ngoài lạnh, chị dâu bé Tiểu Thư đến phòng nghỉ nghỉ một chút đi!” Hứa Đào đề nghị, tình hình của bản thân Ngô Huệ khoảng thời gian này không tốt, lúc này trông càng yếu ớt hơn.
“Được.” Ngô Huệ bế Diệp Tiểu Thư, yên lặng một chút sau đó đứng dậy đi lên lầu.
Diệp Tiểu Cầm và Diệp Tiểu Kỳ nhìn Ngô Huệ, hai cô bé do dự, chần chừ không bước theo.
“Tiểu Cầm, Tiểu Kỳ, hai đứa lần đầu tiên đến Công ty Đào Viên đúng không!” Hứa Đào chủ động mở miệng hỏi.
“Dạ.” Hai cô bé đều gật đầu.
“Đi thôi, đi qua văn phòng bên kia ngồi một chút.” Hứa Đào gọi hai cô bé.
Hai chị em rất khó xử, do dự một chút, rồi vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau Hứa Đào, Hứa Đào đi vào văn phòng.
“Đón con về rồi sao?” Triệu Vệ Quốc hỏi.
“Ừm, em đến trễ, suýt chút nữa giận rồi.” Hứa Đào nói, lục mấy viên kẹo từ trong túi.
Đây là kẹo bình thường Hứa Đào chuẩn bị cho Triệu Lệ Nam, thỉnh thoảng lúc không dỗ được cậu bé, vẫn là kẹo có hiệu quả.
“Cho cháu, ăn kẹo.” Hứa Đào cho hai chị em nhỏ mỗi người một viên kẹo.
Diệp Tiểu Cầm nhìn Hứa Đào đặt viên kẹo thỏ trắng vào trong tay mình, hốc mắt vốn ửng đỏ lại càng đỏ hơn, cầm kẹo sữa bất giác nghẹn ngào ra tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận