Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 671. -

Tối qua Triệu Lệ Noãn ngủ rất muộn, sáng sớm lại dậy rất sớm, nằm sấp trên vai Quách Sâm bất tri bất giác ngủ thiếp đi, cũng vì thế chẳng hề biết được chặng đường từ thung lũng Tiên Nữa đến thị trấn học tập có bao xe lại vất vả cỡ nào.
Cô bé vô tâm được cõng cả đường, giữa đường Quách Lượng và Quách Phi lớn tiếng gọi cũng không thể tỉnh lại, bản thân ngủ say sưa.
Triệu Lệ Noãn được hai người thay phiên nhau cõng sau khi đến trường mới tỉnh dậy, cô bé lười biếng chịu đựng ở trường cho đến trưa, hoàn toàn không có hứng thú, đối với bài của giáo viên giảng cũng không thích nghe.
Buổi trưa tiếng chuông vang lên, thời gian tan học mấy năm này dường như đều giống nhau, tay Triệu Lệ Noãn đeo đồng hồ nhỏ, vừa nhìn thời gian, tưởng rằng sắp trở về nhà ăn cơm rồi liền vui vẻ mang cặp sách lên.
Kết quả cô bé theo hai bạn nữ trong thôn học cùng lớp ra ngoài, đi đến sân trường cũ nát của ngôi trường mới biết mọi người buổi trưa sẽ không gọi, ở trường ăn cơm trưa, mà cơm trưa của cô bé ở chỗ Quách Phi, hai miếng bánh nướng khúc gỗ Quách Phi mang theo, cậu bé chia cho Triệu Lệ Noãn một miếng.
“Cơm trưa chỉ ăn cái này sao?” Triệu Lệ Noãn trợn mắt, đồng thời không dám tin, cũng mang theo ý chán ghét, một lúc lâu cũng không nhận lấy bánh.
Cô bé không thích ăn thứ này, nhìn là biết không ngon.
“Ừm, buổi trưa mọi người đều ăn cái này.” Quách Phi và đám trẻ trong thôn tụ tập ở sân trường của trường học thị trấn, mọi người đều yên lặng bắt đầu gặm bánh nướng của mình, vẻ mặt đều là bình tĩnh và hài lòng.
Tất cả mọi người đều đã quen rồi, đã quen với cuộc sống buổi trưa ăn bánh nướng, chỉ duy nhất Triệu Lệ Noãn bất ngờ, cũng không tiếp thu được.
Cô bé nhận lấy bánh vẻ mặt thắc mắc cắn hai miếng, khá tốn sức cũng hao tổn cổ họng và quai hàm, cắn xuống một miếng, nhai đến mức quai hàm cũng mỏi nhừ.
Cô bé hoàn toàn không nuốt nổi cái bánh nướng khúc gỗ khô cứng này, từ nhỏ cô bé được thương yêu chăm chút, nào từng ăn thứ đồ này, sau khi cắn đến mức quai hàm mỏi nhừ, tâm trạng kiềm chế cả buổi sáng liền trực tiếp sụp đổ.
“Khó ăn, không muốn ăn, Noãn Noãn muốn ăn bánh ngọt.” Triệu Lệ Noãn phun hai tiếng nhổ bánh nướng ra ngoài, cô bé nuốt không nổi tủi thân khóc lóc.
Lúc mới đầu, Triệu Lệ Noãn vẫn giả vờ khóc, kiểu làm ra vẻ rơi hai giọt nước mắt, nhưng hiện tại là tâm trạng thật sự có chút sụp đổ, căn bản không cần phải giả vờ, trực tiếp rơi nước mắt, còn nện bánh nướng trong tay xuống đất.
Cô bé muốn về nhà, cô bé không muốn ở chỗ này nữa.
Cha mẹ không thương cô bé, nơi này thật là nhiều muỗi, sống cũng không thoải mái, còn không thể tắm rửa, ăn không ngon, ngủ không yên, cô bé đã quá khó chịu rồi.
“...” Toàn bộ mấy đứa trẻ trong thôn ở thung lũng Tiên Nữ đều sửng sốt, nhìn Triệu Lệ Noãn, lại nhìn chiếc bánh nướng bị cô bé ném trên mặt đất.
Cuộc sống của mấy đứa trẻ nông thôn đều rất khó khăn, đa phần đều tiết kiệm, từ trước đến giwof chưa từng có đứa trẻ lãng phí một chút khẩu phần lương thực, hành vi của Triệu Lệ Noãn, khiến cho mọi người sửng sốt nhưng cũng không biết làm sao.
Cô bé đã ném bánh nướng khúc gỗ đi!
“Em gái Noãn Noãn, em không thích ăn bánh nướng khúc gỗ sao? Vậy, vậy ngày mai anh nói bà nội gói bánh bao cho em ăn nhé! Xin lỗi, không biết em ăn không quen.” Quách Phi hỏi thăm, nói chuyện xong đi qua nhặt bánh nướng lên phủi một cái, phủi sạch chỗ dính đất và bụi bặm, lại xin lỗi Triệu Lệ Noãn.
Triệu Lệ Noãn sụp đổ tâm trạng ném bánh nướng đi, cô bé khóc lóc tuổi thân, nhưng khi cô bé nhìn thấy Quách Phi nhặt bánh nướng lên, phủi bụi bặm sạch sẽ, vẻ mặt đầy quý trọng, Triệu Lệ Noãn thút thít ngừng rơi nước mắt.
“Đã bẩn hết rồi, không ngon chút nào, Noãn Noãn không muốn ăn, anh còn nhặt lên làm cái gì? Ném đi.” Triệu Lệ Noãn khẽ hung dữ gào với Quách Phi một câu.
“Không thể lãng phí, không bẩn, còn có thể ăn.” Quách Phi cười híp mắt trả lời, không tức giận chút nào, tự ý tách bánh nướng sạch sẽ trong tay chỗ cậu bé từng ăn, rồi đưa cho Triệu Lệ Noãn.
“Đây, cái này cho em ăn, bánh này là bánh sạch, em ăn đi. Noãn Noãn, hôm nay không món khác ăn, nếu em không ăn bụng sẽ đói.” Tính tình Quách Phi rất tốt, cũng rất kiên nhẫn nói chuyện với Triệu Lệ Noãn, còn nhét bánh của mình vào trong tay Triệu Lệ Noãn.
Triệu Lệ Noãn ngồi xổm trên mặt đất, nhìn Quách Phi lại nhìn miếng bánh nướng bẩn bị cô bé ném đi trong tay Quách Phi một cái, thấy cậu bé phủi bụi một cái chẳng hề ngần ngại ăn nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận