Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 540. Văn phòng phẩm 5

“Trẻ con bây giờ, sao đều có tiền như vậy?” Triệu Vệ Cúc và Ngô Lâm Tiêu cảm thán, nói thật, hai vợ chồng đều chưa kịp phản ứng.
Hứa Đào biết hôm nay cửa hàng văn phòng phẩm khai trương ngày đầu tiên, sáng sớm cô ra ngoài đến khách sạn Kim Nam Hiên trước, rồi đặc biệt đi qua một chuyến, cũng gọi thêm cha Triệu và mẹ Triệu.
Lúc bọn họ đến, trong cửa hàng văn phòng phẩm rất bận rộn, mẹ Triệu nhìn thấy rất vui vẻ, sốt ruột còn muốn đi giúp: “Mẹ đi phụ hai vợ chồng bọn nó một tay, mẹ thấy dáng vẻ có chút bận rộn không ngừng được.”
Hứa Đào vội ngăn bà lại: “Mẹ, mẹ đi cũng không giúp được gì, mẹ lại không biết giá của những đồ dùng đó, làm sao mẹ giúp được? Để vợ chồng em ấy tự thích ứng, sau này liền ổn mà.”
Ba ngày đầu khai trương, có lẽ buôn bán cũng không tệ, dẫu sao có quà tặng, lại vừa khai trương.
Buôn bán sau này chắc chắn sẽ bớt đi, nhưng trong trường học sinh nhiều, tiền kiếm được một tháng, vẫn có không ít.
Mẹ Triệu được Hứa Đào khuyên dừng lại, sau đó kiên nhẫn đợi đến sau khi các học sinh đến trường đi học, bọn họ mới vào cửa hàng văn phòng phẩm.
“Vệ Cúc, Lâm Tiêu, cha thấy buôn bán rất tốt đấy!” Cha Triệu vui vẻ đi vào, giọng nói rất lớn.
“Ừm, rất tốt!” Triệu Vệ Cúc đang ngồi nghỉ ngơi, nhìn thấy bọn người mẹ Triệu đến, liền đứng dậy cười nói.
“Sao nào, cảm thấy như thế nào?” Sau khi Hứa Đào đi vào cửa hàng cũng mở miệng hỏi.
“Chị dâu, buôn bán thật sự rất tốt, mấy cục tẩy, thước, bút này đều bán được rất nhiều.” Triệu Vệ Cúc vui vẻ chia sẻ với Hứa Đào.
“Chị nhìn ra rồi, đều hết không ít.” Hứa Đào cười.
Trái lại mẹ Triệu không nói gì, bà lão yên lặng, sau khi đi vào cửa hàng thì quan sát diện tích cửa hàng và vị trí đặt cái giá.
“Vâng.” Triệu Vệ Cúc tiếp tục cười.
“Bây giờ hai đứa có thể nhân lúc học sinh đều đang vào lớp, kiểm tra văn phòng phẩm dự trữ một chút, xem thử đồ bán đi là những văn phòng phẩm nào, món bán đắt nhất là cái gì. Rồi lại tính toán tình hình lợi nhuận, sau đó lúc đến chợ bán sỉ lần nữa thì có thể nhập hàng căn cứ vào loại văn phòng phẩm bán đắt nhất.” Hứa Đào nhắc nhở hai vợ chồng bọn họ.
Suy cho cùng hai người cũng không có kinh nghiệm làm buôn bán, tính cách hai người đều không tính là không khéo, cô chỉ đành nhắc nhở.
“Đúng, đúng, đúng.” Triệu Vệ Cúc và Ngô Lâm Tiêu lập tức gật đầu, cũng không muốn nghỉ ngơi nữa, hai người đều hơi mệt, nhưng bán ra nhiều văn phòng phẩm như thế, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Hứa Đào thấy bọn họ bận, cũng quan sách cách sắp xếp văn phòng phẩm trong cửa hàng.
Trước khi cha Triệu xuất viện, căn bản cô đều đến bệnh viện, sau đó dành thời gian dẫn hai vợ chồng họ đến chợ bán sỉ, ngoài cho ý kiến ra, những chuyện khác cô đều không quản, ngay cả nhà lầu nhỏ này cũng là lần đầu tiên qua.
Cô vốn không muốn đến, nhưng cũng sợ ngày đầu tiên vợ chồng Triệu Vệ Cúc và Ngô Lâm Tiêu không hiểu.
Nhưng vẫn may người bọn họ đối mặt là học sinh, tất cả giá đồ, cô cũng sớm bảo hai vợ chồng ghi nhớ kỹ càng.
Buôn bán cũng tốt hơn so với dự đoán, văn phòng phẩm buổi sáng bán ra, căn bản đều là đồ nhỏ, loại đồ không quá đắt, thuộc về loại lãi ít nhưng bán được nhiều.
Văn phòng phẩm đắt hơn một chút bán ra ít, hộp bút hai mươi đồng cũng bán được mấy cái.
Số lượng không nhiều, nhưng lợi nhuận quả thực cao, bán đi một hộp bút cũng có thể được lợi nhuận của mấy cân bút bi.
Đương nhiên cửa hàng văn phòng phẩm vừa khai trương, lại cộng thêm hoạt động tặng quà đó buôn bán tốt cũng bình thường.
Học sinh chỉ cần có nhu cầu đồ dùng học tập, đi ngang qua nhìn thấy cửa hàng văn phòng phẩm khai trương hiển nhiên sẽ vào mua.
Tạm thời xung quanh đây vẫn chưa có cửa hàng văn phòng phẩm, bình thường học sinh muốn mua đồ dùng học tập, đều phải chạy rất xa, đến cửa hàng sách Tân Hoa mua.
Nhiều cửa hàng tự mở, nhưng cửa hàng văn phòng phẩm không nhiều, cạnh tranh ít, buôn bán hiển nhiên cũng tốt.
Triệu Vệ Cúc và Ngô Lâm Tiêu mở cửa hàng sách này, cho dù có người khác cũng từ trong đó nhìn thấy cơ hội làm ăn và cơ hội kiếm tiền, nhưng cũng sẽ không chọn mở thêm trong phạm vi cùng một ngôi trường, chắc chắn sẽ đến trường khác ở lân cận mở.
Trừ khi điều kiện sau này tốt hơn, trước mắt mà nói, căn bản không cần quá lo lắng vấn đề cạnh tranh. Hứa Đào tính toán đại khái, mở một cửa hàng văn phòng phẩm này, không nói kiếm được nhiều tiền, một tháng hai vợ chồng trông cửa hàng văn phòng phẩm, lợi nhuận gần hai nghìn chắc chắn có.
Ngô Lâm Tiêu đi một vòng cửa hàng văn phòng phẩm, lại đi kiểm tra đồ dự trữ trong kho hàng nhỏ. Cầm máy tính bắt đầu tính tiền và lợi nhuận, Ngô Lâm Tiêu dùng máy tính khó khăn ấn rất nhiều lần, vẻ mặt thật thà chất phác mới dần được ý cười thay thế.
“Sao rồi?” Triệu Vệ Cúc nhìn Ngô Lâm Tiêu có chút căng thẳng.
Có lẽ kiếm tiền không thành vấn đề, kiếm được bao nhiêu trong lòng Triệu Vệ Cúc không chắc. Quả thực văn phòng phẩm bán ra rất nhiều, nhưng thứ kiếm được đều là một hào, năm xu, số lượng như thế này không kiểm tra sơ, vẫn không biết rõ.
“Tiểu Cúc, em đoán thử xem chúng ta kiếm được bao nhiêu?” Ngô Lâm Tiêu phấn khởi vòng vo.
Triệu Vệ Cúc trừng anh ta, giơ tay đánh vào cánh tay anh ta một cái: “Anh nói là được, bảo em đoán cái gì!”
Bình thường Triệu Vệ Cúc đều rất dịu dàng ít nói, hiếm thấy thái độ như thế này, sau khi đánh Ngô Lâm Tiêu một cái, còn ngại ngùng liếc nhìn Hứa Đào và cha mẹ Triệu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận