Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 188. Chọc lông 5

"Mẹ quá khó dỗ." Triệu Lệ Nam nói tiếp, nghĩ đến mình sợ mẹ khóc, ngay cả chiếc xe mình thích nhất cũng nói không thích, cậu bé liền thật là khổ sở.
"Tiểu tổ tông, con thật đúng là dở hơi." Hứa Đào vỗ nhẹ cái mông đứa trẻ.
Rốt cuộc là ai đang dỗ ai chứ? Rõ ràng đều là cô đang dỗ cậu bé, mà cậu còn làm ra vẻ nhức đầu, dáng vẻ cơ trí này cũng không biết giống ai.
"Mẹ."
"Ừ."
"Thích mẹ nha.”
Triệu Lệ Nam kêu Hứa Đào, nghiêng đầu hôn hôn gò má Hứa Đào.
Tay Hứa Đào ôm đứa trẻ cũng nhất thời có nhiều sức lực, mang đứa nhỏ một đường về nhà.
Ngày hôm sau Triệu Vệ Quốc ở công ty Đào Viên đến hơn bảy giờ mới tan việc, Hứa Đào cố ý làm cơm trễ chờ Triệu Vệ Quốc, Triệu Lệ Nam đói thì sẽ để cho đứa nhỏ ăn một chút quà vặt.
"Không cần chờ anh ăn cơm." Triệu Vệ Quốc biết thời gian bình thường ở nhà ăn cơm tối.
Trước kia anh chạy xe vận tải, hầu như mỗi ngày đều đúng giờ tan sở, ăn cơm chiều cơ bản đều là chừng sáu giờ, bây giờ Hứa Đào cố ý chờ anh, cơ bản cũng sắp tám giờ tối.
Anh ngược lại không có vấn đề, ăn cái gì cũng được, đói một chút cũng không có vấn đề, nhưng mà để cho Hứa Đào và Triệu Lệ Nam chờ anh, anh lại không nỡ.
"Cũng chỉ chậm một chút, không sao." Hứa Đào không muốn nói là do đã có thói quen một nhà ba người ăn cơm, Triệu Vệ Quốc không trở lại ăn cơm tối chung, ngay cả cơm tối cô cũng không muốn nấu lắm.
Dẫu thì cũng chỉ có hai người là cô và Triệu Lệ Nam, ăn không bao nhiêu, cộng thêm Triệu Vệ Quốc thì hiệu quả liền hoàn toàn khác nhau, tốc độ đàn ông ăn cơm rất nhanh, cơ bản không kén ăn, khẩu vị cũng tốt, cùng Triệu Vệ Quốc ngồi ăn cơm, cô và Triệu Lệ Nam cũng có thể ăn nhiều thêm.
"Đói thì cùng Tiểu Nam ăn sớm một chút, sau này đừng chờ anh." Triệu Vệ Quốc dặn dò Hứa Đào, suy nghĩ ngày mai tan việc sớm một chút.
"Được." Hứa Đào đáp ứng, gắp thức ăn cho Triệu Lệ Nam: "Chút nữa em thương lượng một chuyện với anh."
"Chuyện gì?" Triệu Vệ Quốc há miệng to ăn cơm, gắp thức ăn, đồng thời nhìn về phía Hứa Đào.
"Em quan sát công ty hai ngày, phát hiện mọi người giống như đều tự mình mang cơm hộp, hoặc là đi ra ngoài mua bánh bao, bánh nướng để đối phó bữa ăn trưa." Ngày hôm qua Hứa Đào phát hiện, giống như Triệu Vệ Quốc vậy, có cực ít người cố ý ra cửa mua bữa trưa trở lại ăn.
Ngày đầu tiên thì cô cho là mọi người không quen với việc không chuẩn bị thức ăn trước cho nên mới ăn tạm một ít, hôm nay phát hiện cho dù là mang theo cơm ăn, phần lớn đều ăn rất giống nhau.
"Thời đại này đi làm đều như vậy, lúc anh chạy xe vận tải cũng là như vậy." Triệu Vệ Quốc cũng không thấy bất ngờ.
Trước đây khi anh chạy xe vận tải, cơm trưa không về nhà, đều tùy tiện mua bánh bao bánh nướng đối phó, có thể ăn no là được, chẳng lẽ còn đi ra ngoài tiệm ăn uống no say?
"Em biết, cho nên em muốn mở phòng ăn nhỏ ở công ty!" Hứa Đào gật đầu nói.
"Phòng ăn nhỏ?" Triệu Vệ Quốc nhướng mày.
"Ừ, dù sao Quách Bình Bình và chị dâu Ngô Huệ cũng không có công việc gì, em muốn để cho hai người họ phụ trách phòng ăn của công ty, cũng chia ca ngày ca đêm, tiền lương cũng sẽ không thấp hơn chạy xe taxi, tiền lương cơ bản ba mươi thêm mười lăm đồng hỗ trợ phòng bếp."
Bốn mươi lăm đồng tiền lương không coi là nhiều, nhưng Quách Bình Bình và Ngô Huệ có thể có một việc làm, hẳn cũng rất vui vẻ.
Hứa Đào tính qua tình huống tiền lời mỗi ngày của xe taxi, dù sao cũng có không ít người ở bên ngoài mua thức ăn, trong công ty có một phòng ăn nhỏ, bọn họ cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
"Có thể thì có thể, nhưng mà, bọn họ cũng không nhất định sẽ bằng lòng ăn ở công ty.” Triệu Vệ Quốc rất hiểu những chiến hữu quân nhân này, có một phần trong đó đều là người có thể chịu được cực khổ, đây cũng là nguyên nhân tại sao Hứa Đào thấy bọn họ đều ăn rất giống nhau.
Có vài người, giải ngũ đã một thời gian, vẫn luôn không tìm được công việc thích hợp, điều kiện cuộc sống cũng vậy, có gia đình, cũng đều tiết kiệm để cho vợ con trải qua thoải mái một ít.
"Như vậy, ngày mai anh hỏi ý kiến mọi người một chút, để xem mọi người có đồng ý ăn cơm ở phòng ăn công ty hay không, nếu đồng ý thì một tháng mỗi người đóng mười khối tiền ăn uống, công ty Đào Viên giúp mỗi một người bù mười đồng, dựa theo đầu người, một tháng một người hai mươi đồng tiền chi phí, hẳn có thể ăn uống không tệ. Ngoài ra tiền lương mời Quách Bình Bình và chị dâu Ngô Huệ nấu cơm cũng do công ty gánh vác."
Hứa Đào buổi chiều trở có tính đại khái một chút vấn đề đầu người và tiền lời, bây giờ tài xế công ty taxi bao gồm cả Triệu Vệ Quốc, ca ngày ca đêm cộng lại tổng cộng ba mươi lăm đàn ông, bù cho mỗi một người mỗi mười đồng một tháng, cũng chỉ ba trăm năm mươi đồng, hơn nữa chính bọn họ giao mười đồng tiền ăn uống, chẳng khác nào một tháng có bảy trăm đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận