Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 154. Đăng ký 5

Triệu Vệ Quốc đi lính mười mấy năm, mặc dù biết đại đa số quân nhân sẽ không có mờ ám. Nhưng trên căn bản mà nói, làm quân nhân một ngày, cái loại tín ngưỡng của quân nhân liền khắc sâu trong linh hồn của mỗi cá nhân, dù bây giờ bọn họ không phải là quân nhân, nhưng ví dụ như có một ngày, quốc gia cần bọn họ, nếu có chiến tranh thì tất sẽ quay về.
Những người này đều sẽ không thấy hổ thẹn với nghề nghiệp và tín niệm của mình.
"Nhưng mà em cũng phải tin tưởng quân nhân chúng anh, chúng anh cơ bản đều có ranh giới cuối cùng của mình." Giọng nói Triệu Vệ Quốc nặng nề, không hy vọng Hứa Đào có ấn tượng không tốt đối với quân nhân.
Hứa Đào nghiêng đầu nhìn Triệu Vệ Quốc một chút, trong lòng có chút cảm giác áy náy.
Cô không biết nghề nghiệp quân nhân này, cũng không hiểu quân nhân, càng không có cảm giác tín nhiệm sâu đậm giữa quân nhân với nhau.
Hứa Đào sống ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển rất tốt, ăn ở cơ bản đều được cải thiện, mà chất phác và tín nhiệm giữa người và người cũng bị thùng nhuộm lớn xã hội ăn mòn.
Hứa Đào cảm thấy hiện tại không có những công cụ giám sát kia bởi vì điều khiển quá mức đơn giản, không kiềm được bản tính hoài nghi của con người, lại không cân nhắc, người mà Triệu Vệ Quốc định tuyển vào đều là quân nhân, quân nhân thì cũng sẽ có sâu mọt ngoại lệ, nhưng đa số đều sẽ giữ bổn phận.
"Xin lỗi anh." Hứa Đào đột nhiên sinh ra cảm giác áy náy.
Triệu Vệ Quốc nghe Hứa Đào nói xin lỗi, ngẩn ra, anh đang đọc sách tiện tay khép sách lại: "Tại sao đột nhiên nói xin lỗi?"
"Em nói xin lỗi vì thái độ chất vấn của mình." Hứa Đào thản nhiên: "Em tin tưởng anh, nhưng nghi ngờ những quân nhân khác."
Cô ý thức được suy nghĩ sai lầm của mình thì lập tức theo đó nói xin lỗi, chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra, còn không có chứng cớ thì cô không nên khẳng định suy đoán của mình như vậy.
Ánh mắt Triệu Vệ Quốc thâm thúy, nhìn Hứa Đào hồi lâu, ngay sau đó cong khóe miệng cười khẽ, đưa tay ôm cô vào lòng, cúi người quý trọng hôn lên trán cô.
"Trời lạnh, đi ngủ sớm một chút!"
"Ừm." Hứa Đào gật đầu một cái, dựa vào Triệu Vệ Quốc nằm xuống.
Triệu Vệ Quốc cất sách của hai người đi, tắt đèn ôm Hứa Đào thoải mái chìm vào giấc ngủ.
. . .
Bộ đội hiển nhiên cũng rất nhức đầu vì phải sắp xếp công việc cho rất nhiều người, cho nên chuyện bảo đảm vay tiền được giải quyết rất nhanh.
Ngày hôm sau thì bộ đội liền liên lạc với Triệu Vệ Quốc, cũng liên lạc ngân hàng bên kia, chuyện vay tiền thì cả ba bên cùng ngồi chung ký hợp đồng, chờ nhân viên ngân hàng mang về phê duyệt thì sẽ lấy được tiền vay ba trăm ngàn.
Triệu Vệ Quốc ký xong hợp đồng, cùng ngày đi hỏi ý kiến công ty xe taxi, bây giờ công ty xe taxi Dương Thành không phát triển, chỉ là bắt đầu phổ biến, nhưng cũng có không ít người nhìn trúng tiềm lực được ưa chuộng này.
Mà trải qua mấy ngày Triệu Vệ Quốc hỏi ý kiến và tìm hiểu, muốn dùng tiền vay ba trăm ngàn hoàn toàn thâu tóm toàn bộ thị trường xe taxi Dương Thành thì cơ bản là không thể nào, Dương Thành quá to lớn, ba trăm ngàn ở thời đại này là số tiền lớn, nhưng Dương Thành là một nơi nhiều nhà giàu, ba trăm ngàn hết sức nhỏ nhặt.
Hoàn toàn nhận thầu xe taxi không được, Hứa Đào liền cùng Triệu Vệ Quốc thương lượng mở một công ty xe taxi quy mô nhỏ, tự chọn chỗ làm việc, tự mình kinh doanh, tự mua xe cộ, tự tuyển tài xế.
"Tên công ty là gì?" Triệu Vệ Quốc chuẩn bị ổn thỏa tất cả, lúc ra ngoài làm giấy phép kinh doanh thì hỏi Hứa Đào.
Từ khi muốn nhận thầu công ty xe taxi thâu tóm thị trường, đến bây giờ tự mở công ty lái xe taxi chỉ có ba ngày ngắn ngủi, Hứa Đào nghe Triệu Vệ Quốc hỏi, trong đầu lởn vởn suy tính.
Trong chốc lát, đúng là chưa nghĩ ra tên công ty gọi là gì?
"Anh có nghĩ ra tên công ty nào không?" Hứa Đào hỏi ngược lại Triệu Vệ Quốc.
"Taxi Đào Viên."
"Hả?" Hứa Đào nháy mắt mấy cái: "Là chữ đào nào? Vườn nào?"
"Vườn trong vườn hoa."
"Đào Viên!" Hứa Đào đọc một lần, cảm thấy rất thuận miệng, hơn nữa còn cộng thêm tên mình, taxi Đào Viên, không tệ: "Được, vậy gọi là Đào Viên.”
Hứa Đào dứt khoát quyết định.
"Được, vậy anh đi làm giấy phép kinh doanh." Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào bàn bạc xong, cầm các loại giấy chứng nhận cần thiết và chứng minh ngân hàng cho vay ba trăm ngàn ra cửa.
Hứa Đào dắt tay Triệu Lệ Nam đứng ở cửa sân, nhìn Triệu Vệ Quốc ra cửa, trong lòng có chút tung tăng lại tràn đầy mong đợi.
Xuyên qua mấy tháng, thời gian chớp mắt trôi qua, cô cũng hoàn toàn dung nhập vào niên đại này, bây giờ tất cả giống như mở ra một chương mới, Hứa Đào cô cũng sắp bước vào giai đoạn đời người khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận