Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 455. Trứng gà 5

Từ ga xe lửa trở về cũng không xa lắm, cảnh vật trên đường cũng rất thu hút người.
“Mấy năm nay Dương Thành thay đổi nhiều quá.” Mẹ Triệu đến Dương Thành, ngồi trên ghế, bà nhìn tốc độ phát triển của Dương Thành bên ngoài, cảm thấy rất mới lạ.
Cả nhà Triệu Vệ Cúc cũng đều ngắm nhìn bên ngoài, cả nhà ba người bọn họ trước đây chưa từng rời khỏi thị trấn, thời gian ở quê nhà tương đối nhiều, năm nay vốn chuẩn bị đến thị trấn, bởi vì ở nông thôn không có trường trung học.
Ngô Học Văn phải đi học trung học cơ sở, nhưng Ngô Học Văn là đứa trẻ sinh non, sức khỏe vẫn luôn không tốt, để một mình cậu ở nội trú nhất định không yên tâm, hai vợ chồng bàn bạc xong định đến thị trấn thuê một căn nhà nhỏ sống, thuận tiện cùng Ngô Học Văn đi học.
Nhưng trước khi cần đi tìm một căn nhà, Ngô Học Văn lại bệnh mấy ngày, cũng trì hoãn nhập học.
Ngô Học Văn sinh non, chức năng dạ dày cũng không tốt lắm, ăn đồ ăn vào hấp thu không tốt lại tiêu hóa không tốt, mỗi năm đến giao mùa, hoặc mưa gió, cậu bé cũng khó chịu mấy ngày cũng rất dễ lạnh, mỗi lần sốt cũng lặp đi lặp lại rất lâu.
Lần này mắt cha Triệu bị đục thủy tinh thể cần chữa trị, vốn định đến tỉnh thành làm phẫu thuật, nhưng Triệu Vệ Quốc đề nghị đến Dương Thành bên này, sau khi Triệu Vệ Cúc băn khoăn, cân nhắc đến tình hình sức khỏe của Ngô Học Văn, mới quyết định cùng đi đến.
Cho nên đây cũng là lần đầu tiên cả nhà ba người bọn họ rời khỏi tỉnh Ôn, rời khỏi nhà xa như vậy.
Căn nhà bên ngoài rất xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn so với thị trấn tỉnh Ôn.
“Tiểu Văn, Tiểu Cúc, hai người xem những người ngoài kia, là người Dương Thành sao?” Xe đang chạy, xa xa trên vỉa hè có mấy người nước ngoài đối diện đi tới, tóc và mắt còn có mặt mũi của bọn họ lập tức thu hút sự chú ý của Ngô Lâm Tiêu.
“Tóc là màu vàng.” Triệu Vệ Cúc cũng nhìn qua.
“Dương Thành nhiều người nước ngoài quá.” Trước đây mẹ Triệu ăn tết từng sống ở đây mấy ngày, biết cũng rất nhiều.
Trước đây bà đến Dương Thành, lần đầu tiên khi nhìn thấy người nước ngoài cũng hết hồn, tóc và đôi mắt đó rất dọa người.
“Trước đây mẹ còn nhìn thấy người nước ngoài màu đen, đen thui thùi lùi, giống như mực vậy, là kiểu buổi tối trốn trong góc không nói chuyện, căn bản con không nhìn thấy được.” Mẹ Triệu nói, giọng điệu vừa khoa trương vừa phấn khởi.
“Đen như thế sao?” Triệu Vệ Cúc kinh ngạc.
“Bà ngoại, bà biết nhiều quá.” Ngô Học Văn khen ngợi bà.
Mẹ Triệu được khen rất vui vẻ, khóe môi bất giác mỉm cười, lại tiếp tục chia sẻ hiểu biết về Dương Thành với cả nhà con gái, lấy kinh nghiệm của người từng trải dạy tiếng Dương Thành sứt sẹo.
“Hứa Đào dẫn mẹ đi dạo phố, con bé còn dạy mẹ nói tiếng Dương Thành.” Mẹ Triệu chia sẻ, vô cùng vui vẻ: “Con bé nói Dương Thành bên này gọi phụ nữ đều phải gọi người đẹp, đàn ông phải gọi anh đẹp trai, con gọi người ta em gái, cô gái, anh em này kia người ta đều không để ý đến con.”
Lúc mẹ Triệu nói người đẹp và anh đẹp trai, dùng giọng điệu Dương Thành kỳ lạ.
Triệu Vệ Quốc lái xe, nhìn chỗ ngồi phía sau trò chuyện vui vẻ, ánh mắt lại nhìn về phía người cha đang yên tĩnh ngồi trên ghế phó lái bên cạnh.
Dù ông đang cố hết sức làm ra vẻ không có chuyện gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, đôi mắt không nhìn rõ ảnh hưởng rất lớn đối với ông, cũng không biết tình hình này đã kéo dài bao lâu rồi.
Nhưng đoán chừng là nửa năm rồi, vấn đề đôi mắt có thể là chuyện sau tết không lâu.
“Cha.” Triệu Vệ Quốc gọi ông.
“Hửm?” Cha Triệu nghiêng đầu, dù không nhìn thấy rõ con trai, chỉ có thể nhìn thấy đại khái đường nét mơ hồ, nhưng vẫn có thể quay đầu.
“Tiểu Nam, thằng bé rất nhớ cha, biết mọi người muốn đến Dương Thành, nói đợi mắt cha khỏi rồi cùng nhau đi câu cá.” Triệu Vệ Quốc dùng Triệu Lệ Nam làm chủ đề, muốn để tâm trạng cha Triệu thay đổi một chút.
Trước đây anh cũng không phải là một đứa con thân thiết, ở cạnh Hứa Đào lâu ngày, dần dần cũng bị ảnh hưởng biết cân nhắc tâm trạng của người xung quanh, ví dụ như lúc này, nếu là anh của trước kia chắc chắn yên lặng lái xe cả đường.
“Thằng bé còn lẩm bẩm nữa! Tiểu Nam ghi nhớ tốt, thông minh.” Triệu Lệ Nam là cháu nội, tính cách hoạt bát, cha Triệu nghe thấy Triệu Vệ Quốc nhắc tới cháu nội, khóe miệng cũng nở nụ cười: “Năm đó trời lạnh, nhưng trong một cái hồ kia có rất nhiều cá, mỗi con đều vô cùng lớn, thằng bé vừa nhìn thấy cha vừa câu được cá liền vui vẻ vỗ tay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận