Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 112. Chèn ép 2

Câu nói cảm khái này, cậu đã từng nghĩ tới rất nhiều lần trong đêm.
Vì sao đều là mẹ, mẹ của cậu không tốt đẹp gì, dì Hứa Đào lại có thể tốt như vậy chứ? Cậu không hiểu.
Hứa Đào nhìn Chu Hải Chí, nghe lời nói của Tiểu Chí, thân thể cứng ngắc, cô há hốc mồm muốn nói chuyện, lại nói không ra, mũi vô cùng chua xót.
Chu Hải Chí thu hồi ánh mắt, mím môi giống như là đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng, đứa nhỏ đẩy bàn tay Triệu Lệ Nam đang nắm lấy tay cậu, sau đó cất bước từ trong sân nhà họ Triệu đi ra ngoài.
Hứa Đào rất chua xót trong lòng, nhìn Chu Hải Chí đi ra ngoài, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Chí?"
Chu Vũ đứng ở trong hẻm nhỏ bên ngoài, có chút đắc ý Chu Hải Chí biết điều, Chu Hải Chí mới đi xuống dưới, liền lập tức đưa tay kéo tay Tiểu Chí qua, vỗ cái bộp lên đầu Chu Hải Chí một cái: "Ai bảo mày không nghe lời, đưa tiền cho tao."
Thân là người mẹ không ra hồn, Chu Vũ giật lấy tiền một cách rất đương nhiên.
Chu Hải Chí cũng không giãy dụa giống như trước đó, cậu thất bại cúi đầu, mặc cho hai trăm đồng trong tay bị cướp đi.
Chu Vũ lôi số tiền trong tay ra, nhìn thấy bên trong còn có một tờ giấy, nhìn lướt qua tờ giấy rồi vứt tờ giấy trên mặt đất, nhét hai trăm đồng vào trong túi quần mình.
"Hừ, cái đồ vong ân bội nghĩa nuôi tốn cơm." Chu Vũ cầm được tiền, lại trừng Tiểu Chí một cái cho hả giận, ánh mắt lại khiêu khích nhìn về phía Hứa Đào.
"..." Hứa Đào nhếch môi, toàn thân hỏa khí dâng trào, cô rất chán ghét cảm giác bất lực kiểu này, nhưng lại không làm được gì Chu Vũ.
Người có ranh giới đạo đức cuối cùng thường đều sẽ bị những người không có ranh giới đạo đức ranh giới cuối cùng này tổn thương, cái này cũng là chuyện bình thường.
Chu Vũ cầm được tiền liền xoay người đi, mặc một bộ đồ màu hồng bằng sợi tổng hợp, đắc ý vô cùng.
Chu Hải Chí lại cúi thấp đầu, xoay người cẩn thận nhặt tờ giấy kia lên, đứa nhỏ quay người nhìn Hứa Đào một cái, bên trong đôi mắt chất chứa nhiều thứ rất phức tạp, phức tạp đến mức Hứa Đào cũng nhìn không hiểu.
"Dì, chú, em trai Tiểu Nam, tạm biệt!" Chu Hải Chí đứng thẳng người, hướng về phía sân nhà của Hứa Đào cúi mình vái chào.
Đứa nhỏ gầy gò mới năm tuổi, cái khom người cúi chào này thành thục đến nỗi làm cho người ta hốt hoảng.
"Tiểu Chí!" Hứa Đào kinh ngạc kêu to tên đứa nhỏ.
Chu Hải Chí lại không trả lời, đứa nhỏ cúi đầu xong đứng lên, nắm vuốt tờ giấy, xông ra ngoài giống như con sư tử nhỏ, lập tức chạy đi thật xa, không đầy một lát thân hình nhỏ bé liền biến mất ở cuối ngõ.
"..." Hứa Đào nhìn bóng lưng Tiểu Chí biến mất, cả người đều sững sờ, há miệng muốn ngăn cản nói gì đó, cô giống như cảm giác được Chu Hải Chí có vẻ đã đưa ra một quyết định quan trọng gì đó, nhưng vẫn không có gọi đứa nhỏ lại hỏi thăm.
Hứa Đào có chút thất bại cúi thấp tầm mắt.
"Đi, đi bôi thuốc." Triệu Vệ Quốc đi đến bên cạnh Hứa Đào, đưa tay lôi kéo cô đi về phía phòng khách nhỏ.
Làn da của Hứa Đào trắng nõn, so với người bình thường phải trắng hơn rất nhiều, so sánh với màu da của Triệu Vệ Quốc thì phải nói trắng đến phát sáng, cũng bởi vậy Triệu Vệ Quốc hoàn toàn không thể nhìn được vết tích trên tay Hứa Đào.
"Không có việc gì, không cần thoa thuốc." Cành trúc quật một chút, vừa rồi đúng là rất đau, hiện tại chỉ còn lại cảm giác nong nóng, vết đỏ rõ ràng cũng bởi vì làn da của Hứa Đào quá trắng mà thôi.
"Không được." Triệu Vệ Quốc không chịu.
Anh lôi kéo Hứa Đào ngồi trong phòng khách, đi lấy một bình dầu hoa hồng ra bôi lên cánh tay Hứa Đào.
"Hô hô, mẹ không đau, không đâu." Triệu Lệ Nam cũng chu miệng nhỏ thổi cho Hứa Đào.
"Cảm ơn bảo bối, Tiểu Nam thổi xong mẹ thật sự đã hết đau rồi!" Hứa Đào tỏ vẻ thần kỳ mà nói.
Triệu Lệ Nam lập tức lộ ra nụ cười hài lòng, tiếp tục phồng má thổi cho Hứa Đào, thẳng đến khi Triệu Vệ Quốc bôi dầu hoa hồng lên trên cánh tay, đứa nhỏ ngửi thấy mùi dầu, không chịu được cau mày lùi ra hai bước, biểu cảm ghét bỏ: "Thúi thúi."
"Ha ha." Tâm trạng Hứa Đào đang nặng nề bởi vì một câu thúi thúi của Triệu Lệ Nam mà khôi phục bình thường.
Triệu Vệ Quốc nhìn thấy Hứa Đào đã khôi phục tinh thần, cũng biết cô rất thương Chu Hải Chí, anh không có nhiều lời, sau khi bôi thuốc cho cô xong liền đưa tay xoa xoa đầu Hứa Đào trấn an: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, rất nhiều chuyện, chúng ta đã làm hết khả năng, không thẹn với lương tâm là được rồi."
Hứa Đào nghe vậy nhìn Triệu Vệ Quốc, lập tức nhẹ nhàng gật đầu.
Xác thực làm hàng xóm, làm người trưởng thành, cô giúp đỡ Chu Hải Chí, cô cũng không hề có lỗi với cậu, như thế cũng đủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận