Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 80. Tiểu Chí

Lấy xong tiền cô cũng làm một sổ tiết kiệm cất giữ tiền sau đó mang Tiểu nam rời khỏi bưu cục, cô định dẫn Tiểu nam đi mua sắm kết quả đi được một đoạn nhìn thấy Lâm Phương mắng chửi xô đẩy Tiểu Chí, đồng thời còn đánh lên đầu bé vài cái.
“Tiểu tạp chủng, trả lại đây cho tao” Âm thanh cao ngạo bén nhọn của Lâm Phương.
“Không” Tiểu Chí lắc đầu, quật cường hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Phương, sau đó bởi vì bị túm lấy quần áo nên nó không tránh khỏi liền trợn mắt muốn đi lên cắn Lâm Phương.
Bang—
“Tiểu súc sinh không muốn sống nữa hả, còn dám cắn tao” Lâm Phương hất tay ra không chút do dự đánh Tiểu Chí rồi nhào tới muốn cướp đồ vật trong ngực Tiểu Chí: “Đưa tao!”
“Không đưa” Bị đánh nhưng Tiểu Chí vẫn như cũ quật cương dùng sức bảo vệ đồ vật trong ngực.
“Đồ đê tiện” Lâm Phương phát hỏa, ngữ khí cực kỳ không kiên nhẫn, nâng lên tiếp tục đánh nhưng bị hụt.
“A! Người xấu, gà trống” Lúc nảy Tiểu Nam còn chưa thấy rõ tình huống phía trước, thẳng cho đến khi nhìn thấy Lâm Phương đang đánh tiểu đồng bọn của mình là Tiểu Chí, tiểu gia hỏa dũng cảm xông lên phía trước, dùng chân ngắn của mình đá Lâm Phương.
Lâm Phương cúi đầu thấy Tiểu Nam cau mày: “Mày cút cho tao” Cô ta hung hăng đồng thời nhìn về Hứa Đào.
Nếu không phải Hứa Đào ở đây cô đã động thủ với Tiểu Nam luôn rồi.
Tiểu Nam một bụng hỏa khí không sợ hãi trừng mắt nhìn Lâm Phương: “Ngươi không được khi dễ anh Tiểu Chí!”
“Đừng xen vào chuyện người khác” Lâm Phương giơ tay lên uy hiếp Tiểu Nam
Sắc mặt Hứa Đào thay đổi, không hề nghĩ ngợi nhanh chóng đi lên bắt lấy tay Lâm Phương: “Cô dám đụng đến con trai tôi, có tin lão nương đây lấy mạng của cô không?”
Hứa Đào tính cách thường ngày ôn nhu nhưng gặp loại chuyện này trở nên độc ác dọa người cũng là chuyện bình thường, cô tuyệt đối không cho phép bà điên này đụng đến Tiểu Nam dù là một chút, lần trước bị lão bà kia véo tay, cô còn tức giận vài ngày, hôm nay Lâm Phương lại dám làm trò trước mặt cô.
Lâm Phương bị Hứa Đào hù họa tái mặt khó chịu nói: “Cô kêu con trai mình cút đi!”
“Vậy cô buông Tiểu Chí ra” Hứa Đào nhướng mày nhìn Lâm Phương.
“Tưởng bở, tên súc sinh này trộm tiền của tôi” Lâm Phương liếc xéo Hứa Đào
Hứa Đào sửng sốt nhìn Tiểu Chí, Tiểu Chí có chút chật vật rồi hướng Hứa Đào lắc đầu: “Dì, con không có trộm”
“Mầy trộm, đồ mầy đang ôm là của tao” Lâm Phương tức giận ác độc trừng mắt nhìn Tiểu Chí.
Tiểu súc sinh này gan thật, xem cô có đánh chết nó không
“Đây là ta nhặt được, không phải của ngươi” Tiểu Chí biện minh cho mình, đứa nhỏ gầy tong gầy teo gấp đến độ muốn khóc nhưng vẫn kiên định nói.
"Buông ra, buông anh Tiểu Chí ra" Tiểu Nam đưa tay đẩy Lâm Phương ra.
"Nó là của tao" Lâm Phương duỗi tay đoạt lấy đồ vật trong ngực Tiểu Chí, động tác hết sức thô bạo, cô không quan tâm Tiểu Nam bên cạnh, một lòng chỉ muốn đem đồ vật cướp lấy
"Không cho, không cho" Tiểu Chí vội vàng ôm chặt, vẻ mặt muốn khóc, đứa nhỏ sức lực không bằng người lớn, Lâm Phương bóp lấy cánh tay gầy gò của nó rồi cướp lấy túi giấy màu vàng.
Hứa Đào thấy cái phong bì màu vàng liền biết bên trong chính là tiền, thời buổi này đi bưu cục lấy tiền nhân viên đều bỏ vào phong bì màu vàng như thế để đưa cho khách hàng.
Hứa Đào nhanh nhẹn duỗi tay đoạt lấy cái túi giấy màu vàng, có chút đắc ý nhìn Lâm Phương.
"Ngươi!" Sắc mặt Lâm Phương biến sắc
Tiểu Chí chạy đến bên cạnh Hứa Đào: "Dì là Tiểu Chí vừa rồi đi nhặt rác thấy cái túi, có một chú đã vứt nó".
Tiểu Chí cũng thật thông minh, đứa nhỏ lớn lên không nhận được tình yêu thương gầy đến không chịu được, vóc dáng của nó vài phần tương tự Tiểu Nam, nhưng lại thiếu dinh dưỡng, nói chuyện mồm miệng rất rõ ràng phù hợp với đứa nhỏ năm tuổi.
"Ngoan, dì tin tưởng Tiểu Chí" Hứa Đào xé phong thư thấy bên trong một xấp tiền dày, biết được bên trong là một con số không nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về Lâm Phương.
"Trả lại cho tôi" Lâm Phương hướng Hứa Đào đòi lại phong thư.
"Cái này không phải của cô, mắc mớ gì tôi phải đưa cho cô!" Hứa Đào cười lạnh một tiếng.
Tuy rằng là phong thư nhận tiền qua bưu cục nhưng Hứa Đào rất tin tưởng Tiểu Chí, đứa nhỏ tuy không được người trong nhà yêu thương lại chịu ngược đãi, nhưng nó lại phân rõ thiện ác, rõ ràng là đói bụng nhưng mỗi lần Tiểu Nam phân đồ ăn lại là đứa ăn ít nhất.
Hứa Đào tin tưởng đứa nhỏ này không gạt người!
"Nó là của tôi!" Lâm Phương nhào lên muốn đoạt lấy, nhưng Hứa Đào nhanh hơn lùi lại hai bước: "Cô nói là của cô, vậy cô biết bên trong là cái gì sao?"
"Tôi biết, là 5000 đồng tiền!" Lâm Phương chắc chắn nói không chút do dự
Hứa Đào giật mình cũng thấy đúng là con số này, cô nghi ngờ Lâm Phương làm sao biết được, đúng rồi cô ta làm ở bưu cục, nói không chừng vừa rồi chủ nhân số tiền này là đều một tay cô tiếp nhận.
"Haha Cho dù cô nói đúng số tiền tôi cũng không đưa cho cô" Hứa Đào cười lạnh.
Cô quá hiểu Lâm Phương này, cô không tin tưởng cách làm người của Lâm Phương nên nhặt được tiền tốt nhất là mang lên đồn công an.
"Cô trả lại cho tôi!" Lâm Phương tức giận, duỗi tay bắt lấy Hứa Đào ép buộc cô trả lại phong bì cho mình.
Đây là 5000 đồng nha, một số tiền lớn như vậy bằng với nhiều năm cô công tác ở bưu cục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận