Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 502. Bệnh nhân 5

Hứa Đào cầm phích nước nóng, chậm rãi đi về phía phòng bệnh.
Một dãy phòng bệnh bên phải, đều là phòng dành cho bốn người, các loại bệnh đều có, cũng không giống đời sau, phân biệt vô cùng rõ ràng, bệnh nào sống chỗ đó.
Nhưng nói thật, phòng bốn người tốt hơn phòng tám người rất nhiều. Vừa nãy lúc cô lấy nước, liếc mắt nhìn lò nước sôi của phòng bệnh tám người đối diện, khoảng cách rất xa, cũng có thể nghe thấy âm thanh ồn ào trong phòng bệnh.
Rõ ràng là bệnh viện, nên là chỗ yên tĩnh, nhưng lại giống như ngoài ở ngoài chợ, Hứa Đào cũng rất vui mừng vì trước đó đã hỏi cấp bậc phòng bệnh, chọn phòng bốn người, bằng không sẽ suy sụp biết bao.
Phòng bệnh nhiều, đường đi bên cạnh cũng dài, lúc Hứa Đào đi qua cửa phòng bệnh, cũng sẽ liếc nhìn bên trong một chút, ánh mắt di chuyển, nhịp bước không dừng lại.
Đột nhiên, Hứa Đào dừng bước lại, trong đầu cũng có chút lộn xộn nghi ngờ, cậu con trai vừa nãy ngồi trong phòng bệnh kia, sao cô lại cảm thấy hình như có chút quen mắt.
Suy nghĩ đến, Hứa Đào cũng cân nhắc trong đầu một chút, vẫn cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu, liền không tự chủ được lùi về phía sau một chút, muốn nhìn người rõ hơn.
Cô đứng ngoài cửa nhìn vào phòng bệnh, cậu con trai trông quen mắt kia đang ngồi bên cạnh giường bệnh, kiểu tóc húi cua ngắn ngủn, da hơi ngăm đen, dời tầm mắt qua một bên, nhìn bà lão đang nằm ngủ say trên giường, vẻ mặt tràn đầy lo lắng và quan tâm.
“Hửm?” Hứa Đào loáng thoáng đối chiếu mặt mũi của cậu con trai với người trong đầu.
Mặc dù đã thay đổi rất nhiều, ngăn cách rất nhiều năm, nhưng cậu bé đáng thương gầy yếu, mẹ không thương, cha dượng ngược đãi, gặp mặt một lần cuối cùng trong ký ức kia, chính là ánh mắt phức tạp lúc nhìn cô, khiến mấy năm nay lúc cô nghĩ đến thường xuyên khó chịu.
Tiểu Chí, cậu con trai bên trong lại là Chu Hải Chí đáng thương trong ngõ Lão Bát.
Hứa Đào đứng tại chỗ không dám tin, nhìn chằm chằm cậu con trai trong phòng bệnh rất lâu, cũng khiến Chu Hải Chí trong phòng bệnh ngẩng đầu lên, lúc cậu bé nhìn thấy Hứa Đào, cũng sững sờ ngạc nhiên một lúc, sau đó khóe môi khẽ nở một nụ cười.
“Dì!” Chu Hải Chí đứng dậy từ trên ghế, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Tiểu Chí, thật sự là cháu, vừa nãy dì còn tưởng mình đã nhìn nhầm!” Hứa Đào nói, nhìn cậu con trai đi đến trước mặt.
Hứa Đào đã nhiều năm không gặp cậu bé, tính kỷ thời gian, gần như bảy tám năm rồi. Cậu bé đã lớn hơn lúc nhỏ rất nhiều, trên mặt cũng có thịt, vóc dáng rất cao, lúc đi ra, Hứa Đào cảm thấy dáng vẻ có lẽ hơn một mét bảy.
Không biết cậu bé ở chỗ nào đã lặng lẽ trưởng thành rồi! Thật sự vui thay cậu.
“Cháu cũng tưởng cháu nhìn nhầm rồi. Dì ơi, dì vẫn xinh đẹp như thế.” Chu Hải Chí cười khen ngợi Hứa Đào, đồng thời cũng lộ ra răng nanh đáng yêu, nhìn tính tình hoạt bát lên không ít, có lẽ sau khi rời khỏi Dương thành cuộc sống còn không tệ, đã được hơi ấm chữa lành.
Nói thật, Hứa Đào từng nghĩ qua cảnh tượng gặp lại cậu bé này rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa từng gặp được, không ngờ hôm nay lại gặp được ở bệnh viện, thật sự rất vui.
“Cháu cũng trưởng thành, đã thành thiếu niên rồi.” Khóe miệng Hứa Đào khẽ mỉm cười, quan sát cậu bé, giọng điệu vui mừng, cũng cảm nhận được vui vẻ thay Chu Hải Chí.
Cậu bé đáng thương trước kia, bị ngược đãi, cô cũng đang nghĩ, tương lai cậu bé sẽ tràn ngập trong bóng tối không có ánh sáng, nhưng cậu dường như đã dựa vào sự cố gắng của bản thân, xông ra khỏi bóng tối, lặng lẽ trưởng thành trở thành một thiếu niên.
Bạn xem, cậu bé xé gai giăng đầy ra, lúc này tự tin biết bao.
“Dạ, lớn lên rồi, còn cao hơn dì, trước đây đều là cháu ngẩng đầu nhìn dì.” Chu Hải Chí cũng xúc động trả lời.
“Đúng vậy!” Hứa Đào khẽ gật đầu, sau đó liền hỏi: “Mấy năm nay cháu sống tốt không?”
Sống có tốt không, vẫn luôn là vấn đề Hứa Đào lo lắng nhất.
Lúc trước sau khi biết Chu Hải Chí theo xưởng trưởng Lý Uẩn Thịnh đi tỉnh Giang, sau này Hứa Đào cũng từng gọi điện thoại nhiều lần, nhưng đáng tiếc đều không liên hệ được với xưởng trưởng Lý.
Mãi đến sau này gọi điện thoại đi, cũng vẫn không hỏi được tin tức liên quan đến Chu Hải Chí, không biết có phải vì lý do Lý Uẩn Thịnh cố ý lẩn trốn không, nhưng Hứa Đào vẫn rất lo lắng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cậu bé trước đây, hiện giờ đều đã lớn như vậy rồi, cũng muốn biết nguồn gốc rồi.
“Sống rất tốt, dì ơi, cháu đã đi tìm cha rồi, mấy năm nay đều sống ở quê của cha cháu.” Chu Hải Chí giải thích, cậu bé với dáng vẻ ngũ quan đều trổ mã, giọng điệu rất bình tĩnh.
Dù Chu Hải Chí rất khác với lúc nhỏ, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra cảm giác quen thuộc của lúc nhỏ. Hứa Đào vui vẻ mỉm cười, nghe cậu giải thích xong, lại theo bản năng hiểu rõ, là sự lận đận như thế nào sau dáng vẻ bình tĩnh và mấy câu nói lác đác này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận