Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 233. Ánh mắt 2

Hứa Đào trong nháy mắt dựng lỗ tai lắng nghe, sau đó hoàn toàn bị tiếng vang mập mờ cách vách đánh thức.
Giường của nhà trọ là giường gỗ, thật đơn sơ, hơn nữa giữa các phòng không hề có cách âm, mới đầu Hứa Đào còn tưởng rằng là tấm ván gỗ giường bị rơi xuống, lúc hoàn toàn kịp phản ứng, mới hiểu được kia tiếng thở dốc và kêu lớn kia rốt cuộc là cái gì.
Trong thế giới của người trưởng thành, những chuyện này luôn rất rõ ràng nhanh chóng, nhưng mà vào lúc này, Hứa Đào bày tỏ thật ra cô thì không hề muốn hiểu.
"Bị đánh thức?" Chất lượng ngủ tốt như Hứa Đào mà cũng tỉnh, Triệu Vệ Quốc khẳng định cũng tỉnh.
"Ừ." Hứa Đào dùng giọng mũi kêu rên.
Thật là phiền, phòng cách vách này thật là, nửa đêm nửa hôm mà còn như vậy, thật đáng ghét!
"Cách vách thật náo nhiệt." Triệu Vệ Quốc ghé vào bên tai Hứa Đào nói chuyện, cùng Hứa Đào thảo luận căn chuyện phòng cách vách: "Bên này dừng lại thì bên kia lại vang."
Anh tỉnh lại tương đối sớm, nghe được cũng nhiều , ừm, làm đàn ông, Triệu Vệ Quốc cảm thấy cũng dễ hiểu.
Hứa Đào đưa lưng về phía Triệu Vệ Quốc, nghe chồng mình nói, cô rõ ràng vốn còn cảm thấy có chút lạnh, bây giờ lỗ tai đều nóng lên.
"Im miệng." Cô một chút cũng không muốn ở trong loại nhà trọ không có hiệu quả cách âm, cùng Triệu Vệ Quốc đàm luận hai căn phòng cách vách có chuyện gì, nghe góc tường gì đó, một chút hứng thú cũng không có!
Triệu Vệ Quốc nhỏ giọng giựt giây Hứa Đào, dù sao cũng đã đều bị đánh thức, anh không ngại hoạt động một chút: "Chúng ta ồn ào lại trả cho bọn họ."
Người đàn ông sắp ba mươi tuổi, có ấu trĩ hay không?
". . ." Hứa Đào nhắm mắt chuẩn bị không phản ứng với người đàn ông phía sau, trong lòng yên lặng thăm hỏi hai căn phòng cách vách một trăm tám mươi lần.
Nhưng mà bàn tay to của Triệu Vệ Quốc lại lẩn quẩn leo lên eo Hứa Đào: "Thử một chút, anh nhẹ một chút, em đừng lên tiếng là được mà, được không?"
Người đàn ông da mặt dày cảm thấy, hiếm khi được ở nhà trọ, bình thường không nhất định sẽ có loại vui vẻ này.
Hơn nữa, dù anh rất không muốn nghe, cũng vẫn phải nghe góc tường cách vách nửa ngày, Triệu Vệ Quốc bày tỏ, anh thân là đàn ông rất cần phải để cho người cách vách biết được mùi vị ngủ không yên giấc.
"Triệu Vệ Quốc, anh đứng đắn một chút, ngày mai còn phải chạy xe một ngày.” Hứa Đào tức giận thấp giọng nhắc nhở.
Còn không được phát ra âm thanh gì, không phải chắc chắn sẽ làm khó cô sao?
"Em hiểu thể lực của anh mà, sẽ không trễ nãi chuyện lái xe ngày mai." Lái xe hoàn toàn không trở ngại anh làm việc vào lúc này, Triệu Vệ Quốc đáp trả, bàn tay bắt đầu dọc theo eo nhỏ khẽ vuốt.
Triệu Vệ Quốc rất không biết xấu hổ, nhưng cũng rất khống chế chừng mực, toàn bộ hành trình chận môi Hứa Đào, không để cho Hứa Đào thở dốc và kêu lân để cho người khác có cơ hội nghe thấy.
Trong phòng, giường kẽo kẹt, từ cổ trở xuống không thể khướt từ.
Hứa Đào thở hổn hển dựa vào Triệu Vệ Quốc thiếp đi, chuyện ban đêm, cũng không ảnh hưởng đến Triệu Vệ Quốc.
Ngày hôm sau dậy sớm, lại là một ngày trở về nhà, từ Dương Thành đến tỉnh Ôn, một đường chạy xe thì chạng vạng tối hơn sáu giờ ngày hôm sau, xe chậm rãi lái vào Triệu Gia Thôn ở huyện Phượng Hoàng.
Theo một đường chạy về hướng bắc, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, Triệu Gia Thôn ở huyện Phượng Hoàng thì càng giá rét, giờ cơm tối, nhà nhà trong thôn cũng đang dùng cơm, đột nhiên âm thanh của xe vang lên, cũng để cho không ít đứa nhỏ đang cầm chén cơm nhìn thấy.
"Là xe, a, mau nhìn xem!" Mấy đứa nhỏ trong Triệu Gia Thôn bắt đầu kêu lên.
"Mẹ, mẹ, là xe, là xe lớn bốn bánh."
"Oa! Cha mẹ, mọi người mau ra đây nhìn, thôn chúng ta có xe."
Triệu Gia Thôn là một thôn nhỏ hơi cằn cỗi, người trong thôn không ít, nhưng mọi người đều biết nhau, trong thôn bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe con, mọi người đều rất ngạc nhiên.
Dẫu sao ở nơi này mà mua một chiếc xe đạp thanh ngang 28 hiệu phượng hoàng cũng đủ khoe khoang nửa ngày, đột nhiên có một chiếc xe nhỏ bốn bánh lái vào thôn, mọi người có thể không khiếp sợ sao?
Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào chạy xe taxi về nhà, trước khi trở về đã tháo biển số ra làm xe riêng, xe mới lái vào cửa thôn của Triệu Gia Thôn, liền bị bọn nhỏ chơi đùa ở cửa lớn tiếng ngăn đường đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận