Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 125. Hỏi thăm 3

Trương Thục Phân vốn không có chú ý con trai mình, thời đại này đại đa số cha mẹ nuôi con đều không tinh tế, nhưng cô ấy thấy Triệu Lệ Nam chơi lâu như vậy trở lại không cần Hứa Đào nhắc nhở liền tự mình ngoan ngoãn đi rửa tay.
Mà con trai Khâu Chính Hạo của cô ấy và Triệu Lệ Nam cùng nhau đùa giỡn, nhưng rõ ràng giống như một đứa nhỏ bẩn, lúc chạy tới, cũng không có ý thức rửa tay, còn lau tay dính bùn đất lên quần.
Không có so sánh thì không có tổn thương, Trương Thục Phân nhìn con trai Khâu Chính Hạo, tâm tình bỗng dưng trở nên có chút kém đi.
Cuộc sống quá kém so với người ta, ngay cả con cái thật giống như cũng thua kém một đoạn lớn.
"Tiểu Hạo, nhanh chóng đi rửa tay cùng em trai đi."
"Dạ." Khâu Chính Hạo cũng nghe lời, đi tới bên cạnh Triệu Lệ Nam cùng rửa tay, nhưng rõ ràng rất không cẩn thận.
"Anh Tiểu Hạo, phải rửa bằng xà bông thì mới sạch sẽ." Triệu Lệ Nam kiên nhẫn nói cho Tiểu Hạo.
Khâu Chính Hạo gật đầu rửa tay, hai đứa nhỏ rửa tay xong thì ngồi chung lên bàn ăn cơm.
Bốn người phụ nữ, bảy đứa nhỏ ngồi một bàn, ngược lại cũng rất náo nhiệt.
"Lúc mấy đứa ăn cá cẩn thận một chút, có xương cá.” Hứa Đào gắp thức ăn cho Triệu Lệ Nam, thuận tiện cũng nhắc nhở mấy đứa nhỏ khác trên bàn.
"Chị dâu, chị thật kiên nhẫn." Tính cách Quách Bình Bình gấp gáp, chăm sóc đứa trẻ cũng thật hồ đồ, cũng sẽ không kiên nhẫn như Hứa Đào.
Cô ấy đặt con gái mình ở bên cạnh thì liền tự mình ăn cơm, căn bản không để ý con gái có thể gắp thức ăn hay không.
Nhưng mà Hứa Đào rất có kiên nhẫn, Triệu Lệ Nam cũng không giống như những đứa trẻ khác, cậu bé ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, bưng chén ăn thức ăn Hứa Đào gắp cho mình, muốn ăn cái gì liền nói với Hứa Đào.
"Nó còn nhỏ, cầm đũa không chắc, sợ nó làm rơi thức ăn đầy bàn, bình thường đều là tôi cho gắp thức ăn cho." Hứa Đào cười cười trả lời.
"Tiểu Nam nhà chị thật ngoan, chị nuôi nó thật tốt." Quách Bình Bình thật lòng thật dạ khen ngợi.
Trương Thục Phân nhìn hình dáng Triệu Lệ Nam thanh tú khôn khéo một chút, nhìn con trai Tiểu Hạo ăn cơm giống như đánh giặc vậy, ăn lộn xộn không cách nào vào mắt, muốn nói Hứa Đào quá nuông chìu con, nhưng lại không khỏi không thừa nhận, về thói quen thì con trai nhà mình quả thật không cách nào so sánh được với Triệu Lệ Nam.
Phiền muộn, cô ấy chỉ có thể im lặng dùng bữa.
Bàn phụ cũng không uống rượu, mọi người trò chuyện và chăm sóc đứa trẻ, rất nhanh liền ăn xong cơm nước, kết thúc sớm hơn so với bàn chính bên kia.
Mấy người phụ nữ đều rất siêng năng, sau khi ăn xong liền dọn dẹp chén đũa trên bàn ăn đến phòng bếp, rửa sạch sẽ, ngay sau đó mọi người mới ngồi ở bàn phụ cùng với bàn chính.
"Mẹ, con mệt rồi.” Triệu Lệ Nam ăn uống no say, đứa nhỏ buồn ngủ, miễn cưỡng tựa vào bên cạnh Hứa Đào.
Hứa Đào ôm Triệu Lệ Nam ngồi trên đùi, đứa nhỏ ngoan ngoãn cũng không ồn ào, chẳng qua là dựa vào Hứa Đào ngủ gà ngủ gật.
Hứa Đào vốn muốn tắm cho Triệu Lệ Nam, đứa nhỏ dựa vào cô ngủ, nhưng lúc này nhà nhiều người như vậy, cô đi đến phòng bếp lấy khăn lông ướt lau thân thể cho đứa nhỏ một cái, ngay sau đó ôm cậu bé đến phòng ngủ.
Sau khi Triệu Lệ Nam ngủ, mấy đứa nhỏ khác cũng bắt đầu ngáp, Lý Phán Đễ cũng vùi ở trong ngực Quách Bình Bình ngủ.
Khâu Chính Hạo điên cuồng gục đầu, dáng vẻ có thể ngủ bất cứ lúc nào.
"Chị dâu, em dâu, mọi người để cho bọn họ và Tiểu Nam ngủ chung một lát đi!" Hứa Đào hướng về phía Quách Bình Bình và Trương Thục Phân nói chuyện.
Thật ra thì tuổi tác của mọi người cũng lớn một chút so với Hứa Đào, nhưng chồng Quách Bình Bình là Lý Kiện Thụ nhỏ hơn Triệu Vệ Quốc một tuổi, cách gọi của mọi người đều là theo tuổi tác đàn trai, cho nên Hứa Đào kêu Trương Thục Phân là chị dâu, Quách Bình Bình em dâu.
"Không cần, bọn họ cũng sắp kết thúc rồi." Quách Bình Bình lắc đầu một cái.
Đám đàn ông hiếm khi tụ tới một chỗ, mọi người uống rượu đều có chút chán chường, nói tới kiếp sống quân nhân thương cảm, nói đến tương lai mờ mịt ủ rủ.
Mấy người phụ nữ mang đứa trẻ nghe cũng không vui vẻ, nhưng lại đều không dám ngăn cản.
Cuối cùng vẫn là Ngô Huệ đứng dậy, cô ấy hỏi Hứa Đào thời gian, biết đã hơn chín giờ, liền mở miệng cắt đứt: "Được rồi, hôm nay tới đây được rồi. Tất cả mọi người giải tán, phần ai nấy mang vợ con về nhà!"
Thời gian cũng không còn sớm, đàn ông uống rượu không người ngăn cản sợ là có thể quyết chiến đến trời sáng, Ngô Huệ là vợ Diệp Chấn Hoa, Diệp Chấn Hoa lại là người lớn tuổi nhất giữa đám đàn ông, lại từng là tiểu đội trưởng, cho nên mọi người đều sẽ tôn trọng Ngô Huệ một chút.
Ngô Huệ mở miệng nhắc nhở, đám đàn ông mới phản ứng được, rối rít nhìn đồng hồ.
"Cũng đã chín giờ, giải tán giải tán." Đám đàn ông đứng lên rối rít rời đi.
Bữa ăn tối cuối cùng cũng đã kết thúc, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc sóng vai đứng ở cửa viện. Sau khi nhìn tất cả mọi người về nhà, hai người mới đóng cửa đi tới chính giữa phòng khách.
"Anh uống say chưa?" Hứa Đào nhướng mày hỏi Triệu Vệ Quốc.
Nếu như nói không có uống say, như vậy Hứa Đào tự nhiên sẽ không có gánh nặng chút nào ném việc rửa chén đĩa cho Triệu Vệ Quốc.
Cô làm hai bàn thức ăn, đã mệt muốn chết rồi.
"Có hơi say." Triệu Vệ Quốc gật đầu, ánh mắt nhìn bàn ăn một chút, ngay sau đó đi tới sau lưng Hứa Đào ôm lấy người, đầu mang mùi rượu cà một cái trên bả vai cô.
"A, anh uống say rồi thì một bàn chén dĩa này phải làm thế nào?" Hứa Đào có chút đáng thương cho mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận