Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 697. -

Buổi chiều Hứa Đào đưa cơm lên lầu, mẹ Triệu vẫn không ăn, bà cứ đứng trong phòng như thế, nhìn nơi xa xăm bên ngoài cửa sổ, dường như đang nhớ lại điều gì đó.
Tất cả những gì nhìn thấy được đều là kỷ niệm, câu này chỉ có bản thân người đó tự hiểu rõ mới có thể hiểu được kiểu xót xa và bi thương đó.
Hứa Đào không biết nên an ủi mẹ Triệu thế nào, chỉ có thể nói mấy câu, bất đắc dĩ xuống lầu.
Ban đêm mọi người lại chuẩn bị đưa bữa ăn khuya lên lầu lần nữa, mẹ Triệu vẫn không ăn một miếng, bà nói mình không có khẩu vị.
Ngày thứ hai vẫn như thế, mẹ Triệu vẫn không đụng giọt nước, không chạm hạt gạo.
Đám người Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào đều rất lo lắng, nhưng lại không khuyên được mẹ Triệu, sự bất lực và đau lòng của bà ở giờ phút này, ai cũng không thể hiểu được, bà không ăn được đồ, người nào có thể ở tình huống này, cứng rắn ép buộc đổ cho bà ăn sao?
Cũng vì thế, buổi chiều Hứa Đào liền để cho mấy đứa trẻ lên lầu cùng mẹ Triệu ăn cơm, cũng bảo Triệu Lệ Nam khuyên mẹ Triệu một chút.
Đáng tiếc mẹ Triệu nhìn mấy đứa nhỏ ăn cơm, bản thân vẫn không ăn như cũ, bà chỉ nhìn bọn Triệu Lệ Noãn mỉm cười, Triệu Lệ Nam từng an ủi mẹ Triệu, mẹ Triệu lạnh nhạt qua loa lấy lệ với Triệu Lệ Nam.
Bữa cơm trưa kết thúc, Triệu Lệ Nam thu dọn bát đũa xong xuống lầu, Triệu Lệ Bắc và Triệu Lệ Noãn vẫn ở trong phòng cùng mẹ Triệu.
Ngày đầu tiên sau khi Triệu Lệ Noãn khóc xong, tâm trạng hiện giờ đã ổn rồi, cô bé khôi phục rất nhanh, đối với cái chết lìa xa cũng không quá hiểu rõ, lúc này còn nói đến chuyện quỳ lạy với mẹ Triệu.
Rất nhanh sau buổi cơm trưa, một giờ chiều, cái chiêng nhạc tang gõ một cái dưới lầu là tập tục quỳ lạy trong đám tang, Triệu Lệ Bắc liền lập tức xoa đầu gối của bản thân vẻ mặt khổ sở.
“Hu, lại phải quỳ lạy sao, đầu gối thật đau.” Triệu Lệ Bắc bĩu môi nói một câu.
Triệu Lệ Noãn ở bên cạnh cũng gật đầu.
Mẹ Triệu vốn không có tâm trạng gì quá lớn, nhìn cháu trai và cháu gái, Liêu Sơ Nhất còn chưa hiểu chuyện mờ mịt, học anh trai nhỏ Triệu Lệ Bắc, đòi phải đội mũ tang của con trai.
“Đầu gối rất đau sao?” Mẹ Triệu nhỏ tiếng hỏi thăm.
“Dạ.”
Mẹ Triệu hơi ngồi xổm xuống trước mặt cháu trai cháu gái, đưa tay xoa đầu gối mấy đứa trẻ, ánh mắt rũ thấp trong chốc lát, sau khi xoa hai cái thu tay lại, mẹ Triệu đứng dậy sờ đầu mấy đứa.
“Đừng kêu đau, mấy đứa cả đời chỉ quỳ cho ông nội một lần này mà thôi.” Lúc mẹ Triệu nói xong, đôi mắt cũng đỏ lên, lại kìm nén không rơi nước mắt.
Người chết thì đã chết rồi, mặc dù tang sự rườm rà, nhưng cả đời chỉ có một lần này thôi.
“Dạ, bọn cháu biết rồi.” Mấy đứa trẻ Triệu Lệ Noãn ngoan ngoãn gật đầu sau đó xuống lầu.
Mẹ Triệu vẫn luôn ở trong phòng, bà đứng bên cạnh cửa sổ ánh mắt lại lặng lẽ nhìn về nơi xa xăm.
Sau khi cha Triệu qua đời, trong thời gian mấy ngày mẹ Triệu già nua yếu ớt đi nhanh chóng, bà ở trong phòng không ăn không uống, ai khuyên, khuyên như thế nào cũng vô dụng.
Tỉnh Ôn bên này làm tang sự nhiều quy tắc, sau khi người già mất đi cũng thịnh hành túc trực bên linh cữu, phải thủ tang bảy ngày trực đêm ba đêm, mà trực đêm ba ngày ba đêm phải không ngủ không nghỉ liên tục không ngừng, thi thể còn phải nhấc lên ngồi lên ghế thái sư trong gian nhà chính ở nhà.
Hiện giờ cha Triệu đã được nhấc ngồi trên ghế thái sư, đội mũ rơm lớn che toàn bộ gương mặt, tránh cho người xung quanh nhìn thấy mặt sẽ sợ hãi, mà gian nhà chính trong phòng khách trực đêm ban đêm đều thắp đèn sáng trưng, tập tục của tang lễ cũng diễn tấu sáo và trống mãi đến khi trời sáng.
Mấy ngày nay mẹ Triệu đều không ăn không uống, sau ba ngày lúc nửa đêm mới chậm rãi đi xuống lầu.
Không ít người trong phòng khách, lúc người trong dòng họ ở thôn nhìn thấy bà, đều khách khí gật đầu với mẹ Triệu.
Sau nửa đêm khua chiêng gõ trống ngừng lại, đèn đuốc sáng trưng cũng yên tĩnh, mẹ Triệu yên lặng đi đến đứng trước mặt cha Triệu, ánh mắt nhìn một lúc, sau đó mới xoay người đẩy cửa đi đến căn phòng bên cạnh nơi cha Triệu qua đời, nằm trên giường cha Triệu từng nằm mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay bà không ăn không uống không ngủ, đáy mắt không chống cự nổi, cơ thể sinh ra sự mệt mỏi.
Sự yên lặng và bình tĩnh của mẹ Triệu, đặc biệt khiến cho người ta lo lắng, tất cả mọi người đều bất giác có hơi sợ, sợ mẹ Triệu đau lòng quá mức.
Thực sự cũng có thể nghĩ tới, cho dù người già bọn họ ở thời đại này, tâm trạng mềm dẻo hơn bất kỳ ai, có thể đương đầu với chuyện, cũng từng gặp không ít sóng gió, nhưng người qua đời là chồng của bà, sau khi bà gả vào nhà họ Triệu, sự tồn tại không thể thiếu trong cuộc đời gần năm mươi năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận