Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 367. Chuẩn bị 1

Hứa Đào nhìn thấy Diệp Tiểu Cầm nhỏ tiếng khóc, nhất thời cũng có chút áy náy, nhưng trong túi của cô cũng chỉ có mấy viên kẹo có thể cho bọn họ: “Đừng khóc.”
Hứa Đào đưa tay lau nước mắt trên mặt Diệp Tiểu Cầm, Diệp Tiểu Cầm hít hít mũi, cố gắng khống chế tâm trạng: “Tiểu Thư vì muốn ăn kẹo mới cắt ngón tay bị thương, đường phèn lớn quá rồi.”
Em gái bị thương, cô bé rất tự trách, khi đó cô bé tưởng Diệp Tiểu Thư mệt rồi, không muốn xâu chuỗi nữa, cô bé cũng không gọi em, muốn để em gái chơi một chút cũng được.
Hứa Đào mím môi có chút bất đắc dĩ, vừa nãy là cô muốn dùng kẹo an ủi tâm trạng bọn họ, không phải muốn dùng kẹo chọc hai chị em họ khóc.
“Chị cả.” Hốc mắt Diệp Tiểu Kỳ cũng ửng đỏ.
“Dì ơi, cháu thật sự đã cố gắng chăm sóc em gái rồi.” Diệp Tiểu Cầm cầm kẹo, lúc nhìn Hứa Đào nói rất nghiêm túc.
Hứa Đào xúc động đưa tay sờ đầu Diệp Tiểu Cầm, trong mấy đứa con gái nhà họ Diệp, người cô thương nhất là Diệp Tiểu Cầm, cô bé là chị của ba đứa bé gái khác trong nhà, từ nhỏ cô bé đã phải hiểu chuyện sớm hơn mấy em gái khác, cũng chịu đựng nhiều hơn.
“Dì biết, Tiểu Cầm là người chị tốt, cháu đã làm rất tốt rồi.” Cho dù là người trưởng thành như Hứa Đào cũng sẽ có lúc sai sót, ai cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này.
Diệp Tiểu Cầm rũ mắt nắm chặt kẹo: “Dì ơi, cháu có thể đem kẹo cho Tiểu Thư ăn không? Em ấy muốn ăn.”
Hứa Đào gật đầu: “Ừm, tất nhiên.” Tiện thể đưa viên kẹo còn dư lại trong tay cho Diệp Tiểu Cầm.
“Cái này của em cũng cho em gái ăn.” Diệp Tiểu Kỳ cũng nhét viên kẹo trong tay mình vào tay Diệp Tiểu Cầm.
“Em ăn của em đi, của chị cho Tiểu Thư ăn.” Diệp Tiểu Cầm đặt viên kẹo lại vào trong tay Diệp Tiểu Kỳ.
Hứa Đào nhìn hai chị em vì một viên kẹo đưa qua đẩy lại liền xót xa: “Tiểu Cầm, sao mấy đứa không đi học? Mấy ngày nay đều ở nhà xâu chuỗi sao?”
“Dạ.” Diệp Tiểu Cầm gật đầu.
Hứa Đào nhíu mày, trước đây nếu không đưa trẻ con đi học có thể hiểu được, đa phần đều là không có tiền, nhưng tiền lương tháng này đã phát rồi, thực ra nên để bọn trẻ đi học chứ.
“Bọn cháu có muốn đi học không?” Hứa Đào hỏi.
Có thể nhận thấy từ trong ánh mắt của Diệp Tiểu Cầm, cô bé rất khát khao, nhưng lại không nói.
Diệp Tiểu Kỳ bên cạnh lại gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Cháu muốn đi học, nhưng trong nhà không có tiền.”
Hứa Đào cũng có thể nhìn ra hai chị em có ý muốn đi học, cô quay đầu nhìn Triệu Vệ Quốc: “Tiền học phí hiện giờ không đắt, bọn họ ở nhà xâu chuỗi quả thực cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, tối nay anh Hoa tan ca, anh nói chuyện với anh ấy một chút, em cũng đi làm công tác tư tưởng cho chị dâu.”
Đang tuổi đi học, cho dù điều kiện sống không tốt, nhưng cũng nên cho con cái đi học, Dương Thành thời này đi học vẫn rất dễ dàng, cũng không cần thủ tục quá phức tạp.
“Ừm.” Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Triệu Vệ Quốc cũng biết tình hình của nhà họ Diệp, nhưng sau Tết trở lại bận rộn, nhân viên công ty cũng nhiều, trước đây anh không biết nên đương nhiên không xen vào nhiều, hiện tại nếu đã biết rồi, thì cũng nên nói chuyện với anh Hoa một chút.
Đứa trẻ còn nhỏ, ở nhà chậm trễ như vậy cũng không phải cách.
“Hai chị em ngồi ở văn phòng một chút trước, dì lên lầu xem mẹ bọn cháu thử.” Hứa Đào lại nhẹ nhàng dặn dò hai chị em nhỏ.
“Dạ.” Diệp Tiểu Cầm kéo em gái gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Hứa Đào rời khỏi văn phòng, liếc nhìn Triệu Lệ Nam một cái, một mình cậu bé đang cầm một thanh gỗ nhỏ, kéo ở trên đất chơi, đất bùn bị thanh gỗ nhỏ kéo để lại dấu vết, cậu bé liền vui vẻ, tự mình chơi cũng không thấy chán, trông còn rất vui vẻ.
Hứa Đào lắc đầu mỉm cười, quay đầu xoay người đi lên cầu thang bên cạnh.
Trong phòng nghỉ trên lầu, Triệu Vệ Ny đã thức dậy, cũng nhìn thấy Ngô Huệ bế Diệp Tiểu Thư ngồi ngẩn người chỗ cái giá bên cạnh đầu giường, mà trên giường, con gái nhỏ Diệp Tiểu Họa đang nằm ngủ.
Lúc Hứa Đào đẩy cửa bước vào, Triệu Vệ Ny còn có chút không biết phải làm sao, nhưng sau khi nhìn thấy Hứa Đào, lập tức dùng ánh mắt hỏi Hứa Đào.
“Vệ Ny, em đi xuống lầu trước đi, chị nói chuyện với chị dâu một chút.” Hứa Đào nói với Triệu Vệ Ny.
“Được.” Triệu Vệ Ny gật đầu lập tức chạy khỏi phòng nghỉ.
Vốn cô ấy vẫn rất tò mò, lúc nãy thức dậy nhìn thấy Ngô Huệ, cô ấy bế con ngồi ngây ngốc, tâm trạng rất u ám, cũng không biết đang nghĩ cái gì, cô ấy nhẹ giọng gọi chị dâu, Ngô Huệ mới đột ngột khôi phục lại tinh thần gật đầu với cô ấy một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận