Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 659. -

“Oa!” Há miệng khóc một cái, cô bé cắn môi bắt đầu không lên tiếng, chỉ đứng khóc như thế.
Lúc Hứa Đào đi lên, nhìn thấy chính là cảnh tượng hai người Triệu Vệ Quốc và Triệu Lệ Noãn yên lặng không lên tiếng, Hứa Đào cũng nhìn thấy bóng dáng bướng bỉnh lại khóc xé ruột xé gan của Triệu Lệ Noãn.
Hứa Đào cắn môi yên lặng một lúc.
“Triệu Vệ Quốc, anh đi ra ngoài trước.” Hứa Đào mở miệng gọi Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc cũng nổi nóng mới động tay đánh một cái, đánh xong liền hối hận, nhưng Triệu Lệ Noãn không chịu thay đổi, cũng khiến cho Triệu Vệ Quốc có chút hết cách, đứa trẻ nhỏ tuổi, hai vợ chồng thật sự là rơi vào bế tắc.
“Con đứng cho đàng hoàng, nếu dám lộn xộn, cha còn đánh con nữa.” Triệu Vệ Quốc cảnh cá xoay người đi ra khỏi phòng.
“Anh đã đánh con bé rồi à?”
“Ừm.” Triệu Vệ Quốc tiện tay ném chổi lông gà đi xong gật đầu.
Hứa Đào cắn môi, vẻ mặt có chút phức tạp, bất lực lại đau lòng, sau đó mở miệng nói ra quyết định của mình.
“Từ ngày mai anh xin cho Noãn Noãn nghỉ nửa tháng.” Hứa Đào nói.
“Xin nghỉ nửa tháng sao?” Triệu Vệ Quốc nhíu mày, vẻ mặt thắc mắc.
“Ừm, nửa tháng, chính ta dẫn con bé đi trải nghiệm cuộc sống.” Hứa Đào nói ra ý nghĩ trong lòng.
Từ trước đến giờ Triệu Lệ Noãn không biết nỗi khổ của đời người, cuộc sống của cô bé, từ khi sinh ra đã vô cùng suông sẻ, thời đại bình thường này, tuổi tác này của cô bé, từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ cuộc sống của đứa trẻ bình thường ở vùng núi.
Những đứa trẻ đó vì để đi học, cần phải tiêu tốn sự nỗ lực bao nhiêu.
Mà Triệu Lệ Noãn lại còn không biết quý trọng, cô bé sinh ra ở vạch xuất phát đã chiến thắng vô số người, nhưng thân ở trong phúc lại hoàn toàn không biết phúc.
Hứa Đào cảm thấy, rất cần thiết để cho cô bé tự mình đi trải nghiệm cuộc sống thật sự của những đứa trẻ bình thường ở vùng núi, rất nhiều thế hệ cha mẹ đều sẽ miêu tả nỗi khổ của mình với con cái, nhưng chưa bao giờ biết trẻ con không có cách nào hiểu được nỗi khổ đó.
Cô bé Triệu Lệ Noãn không thể nào hiểu được tính quan trọng của học tập, cô bé cảm thấy học tập cũng không phải là trách nhiệm chủ yếu của đời người, cô bé xem cuộc thi ca hát đó, cảm thấy người ta tuổi còn nhỏ có thể tham gia cuộc thi, bản thân cũng muốn đi, cô bé đã mất đi cảm giác chắc chắn cho rằng tuổi tác này của cô bé nên cố gắng đi học.
Tất cả nỗi khổ người lớn từng nói, bản thân cô bé không nhìn thấy được, chưa từng nếm qua, cô bé vĩnh viễn không thể trải nghiệm, cũng sẽ không hiểu, bọn họ hy vọng cô bé suy ngẫm một cách nghiêm túc cố gắng học tập.
“Con bé không muốn đi học, chúng ta xin cho con bé nghĩ, trước nửa tháng, dẫn con bé đến vùng núi nghèo khó ở nửa tháng, để con bé xem thử, con bé không thích đi học, bướng bỉnh không kiêng nể gì, có bao nhiêu đứa trẻ bằng tuổi con bé khát vọng, quý trọng cơ hội đi học cỡ nào, anh cảm thấy chỗ nào tương đối phù hợp?” Hứa Đào cũng không che giấu ý nghĩ của cô.
“Đi tỉnh Xuyên.” Triệu Vệ Quốc suy nghĩ một lúc sau đó đưa ra đáp án.
Mấy năm nay anh và Hứa Đào đều tập trung sự nghiệp, cũng lơ là Triệu Lệ Noãn rất nhiều, Triệu Lệ Noãn dưới sự thương yêu của tất cả mọi người, tính tình trở nên không chút kiêng dè cũng rất bình thường.
Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào, vì thời gian chăm sóc con không có quá nhiều, trước đó lúc Triệu Lệ Noãn thỉnh thoảng ngang bướng và không thể nắm bắt được, bọn họ cũng đều ôm suy nghĩ áy náy, nhắm một mắt mở một mắt.
Triệu Lệ Noãn bảy tuổi đã bắt đầu hiểu được thế giới này, thế giới quan và tam quan của cô bé bắt đầu xây dựng, Hứa Đào cảm thấy rất cần thiết để cho cô bé tự đi cảm nhận cái lạnh và ấm áp của thế giới này.
Triệu Vệ Quốc cũng cảm thấy ý tưởng của Hứa Đào không tệ, liền dứt khoát quyết định chỗ, lập tức mua vé máy bay, sắp xếp lại, sáng sớm ngày hôm sau máy bay bay thẳng đến tỉnh Xuyên.
Triệu Lệ Noãn bị phạt quay mặt vào tường trong phòng, khóc có chút thương tâm, cũng vô cùng nhớ anh trai.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đã quyết định chủ ý, muốn thay đổi tính cách Triệu Lệ Noãn một chút, thậm chí ngay cả hành lý cũng không dọn gì cho cô bé, chỉ mang cho mình một ít quần áo thay đổi đơn giản, không thu dọn hành lý ổn thỏa cho Triệu Lệ Noãn, thậm chí ngay cả búp bê vải cô bé thích cũng không dọn.
“Đi, xuất phát.” Tám giờ sáng hôm sau, tối qua Triệu Lệ Noãn khóc rất lâu, đôi mắt cô bé cũng khóc sưng húp, sáng sớm không đợi cha mẹ gọi dậy tự tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận