Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 662. -

Triệu Lệ Noãn sợ cao, cô bé sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, lại không chịu nhượng bộ, cả người chỉ đành nằm bò trên đống rơm của xe bò không quan tâm.
Triệu Lệ Noãn mệt mỏi đến mức rã rời, từ buổi sáng ngồi máy bay, buổi trưa đổi ngồi xe buýt, lúc này lại là mùa hè, sau khi ánh nắng chiều tà mất đi, trời cũng dần dần tối lại, Triệu Lệ Noãn mặc áo tay ngắn và quần nằm bò trên rơm tức giận, nhịn cơn tức giận cả đường, kết quả không đợi đến cha mẹ quan tâm mình một chút liền tủi thân đến mức sắp khóc, cố gắng chống đỡ sự bướng bỉnh cuối cùng.
Xe bò cứ xóc nảy trên đường núi như vậy hơn một tiếng đồng hồ, trước khi trời hoàn toàn tối hẳn mới miễn cưỡng đến một thôn xóm yên tĩnh, cũng chính là thung lũng Tiên Nữ quê của đồng đội ở tỉnh Xuyên bên này có quan hệ tốt với Triệu Vệ Quốc.
Thung lũng Tiên Nữ, là một thôn xóm nhỏ vô cùng hẻo lánh ở tỉnh Xuyên, tên của thôn còn rất thú vị, gọi là thung lũng Tiên Nữ, bởi vì một truyền thuyết cổ xưa mà đặt tên.
Lúc bọn người Hứa Đào đến nơi, trời đã tối rồi, có không ít người trong thôn xách đèn dầu, cũng có người cầm cây đuốc đứng ở cửa thôn chờ.
Triệu Lệ Noãn kìm nén trên xe bờ rất lâu, nằm gần nửa tiếng đồng hồ, suýt chút nữa bản thân giận đến mức ngủ mất thì đến, khiến cho cô bé chỉ có thể vực dậy tinh thần xuống xe bò, đứng ở bên cạnh cả người cũng ủ rũ bậm môi.
Quan trọng nhất chính là cô bé ngồi trong đống rơm trên xe bò còn bị rơm làm xước cánh tay và cái tay nhỏ bé mềm mại, gò má và trên cổ cũng bị muỗi đuổi theo thăm hỏi cả đường, đốt cả gương mặt đầy nốt đỏ, dáng vẻ nhìn vô cùng nhếch nhác.
“Vệ Quốc.” Ở cửa thôn, một người đàn ông trung niên cao lớn ngăm đen mang theo ngọn đuốc, lúc nhìn thấy Triệu Vệ Quốc người đó đi qua vẻ mặt lộ ra sự vui mừng.
“Quách Sâm.” Triệu Vệ Quốc cũng mỉm cười nhìn người đồng đội nhiều năm không gặp, dẫn đầu đi qua, hai người ôm lấy nhau cho đối phương một cái ôm nhiệt tình.
Đồng đội lúc Triệu Vệ Quốc phục vụ quân đội rất nhiều, sau khi rời khỏi quân ngũ, mối liên hệ mọi người cũng rất tốt, nhưng những người đồng đội này không liên lạc thì thôi, một khi liên lạc xong mối quan hệ giữa hai người càng thân thuộc và bền chặt.
Trí nhớ của Triệu Vệ Quốc luôn rất tốt, trước đây sau khi Quách Sâm giải ngũ, liền trở về thôn quê tỉnh Ôn làm một trưởng thôn nhỏ, mấy năm nay vẫn luôn cố gắng suy nghĩ muốn đưa trẻ con trong thôn ra ngoài, để cho bọn trẻ ra khỏi núi lớn, bước vào thành phố lớn sinh sống.
Nhưng thôn xóm thung lũng Tiên Nữ này quá quê mùa, giao thông với bên ngoài lại không thuận tiện, trong thôn chỉ có bảy mươi mấy hộ gia đình, dân số rất ít.
Thôn nhỏ lại xa xôi, ngay cả giáo viên đến bên này cũng lác đác có mấy người, trình độ tiểu học của rất nhiều học sinh cũng rất miễn cưỡng, từ sau khi Quách Sâm giải ngũ trở về, vừa làm trưởng thông cũng làm giáo viên duy nhất của trường học.
Ngoại trừ đứa trẻ lớp vỡ lòng ở trong thôn do Quách Sâm dạy ra, những đứa trẻ khác học tiểu học đều phải đi đường núi năm kilomet mỗi ngày, lúc bọn người Hứa Đào đến, đường ngồi xe bò đi cũng là đường lớn, trường tiểu học trong thôn cách đường lớn còn xa hơn, cho nên bình thường bọn trẻ đều đi đường núi đến trường.
Đây cũng thuộc về kết quả sự cố gắng của Quách Sâm, trước đó trẻ con trong thôn muốn đi học, đều dựa vào hai chân đi bộ đường núi, mỗi ngày đi về phải đi đường núi mười mấy kilomet, dù là đứa trẻ rất nhỏ.
Mãi cho đến sau khi Quách Sâm trở về, mấy đứa trẻ học tiểu học vừa vỡ lòng mới không cần đi xa như thế, coi như là vậy nhưng trẻ con trong thôn đều chưa từng buông bỏ cơ hội đi học lần nào.
Trẻ con lớn một chút dẫn dắt đứa nhỏ hơn, mấy đứa nhỏ hơn đi theo anh chị lớn, mỗi ngày trời chưa sáng đã thức dậy, một đám trẻ con cùng đến thị trấn học tập.
Điều kiện trong thôn là như vậy, năng lực của một mình Quách Sâm muốn thay đổi cũng rất có giới hạn.
Lúc Hứa Đào muốn để cho Triệu Lệ Noãn trải nghiệm cuộc sống, Triệu Vệ Quốc đã nghĩ đến nơi này trước tiên, tự mình đi tới cảm nhận một chút, xem thử có cách nào thay đổi thôn xóm nghèo khổ này không, tiện thể thăm đồng đội một chút, rồi thay đổi tật xấu kia của Triệu Lệ Noãn.
Thung lũng Tiên Nữ bên này tồn tại giống như ngăn cách với thế giới, Quách Sâm từng nói, trẻ con ở đây đi học càng khó khăn hơn so với những nơi khác, Triệu Vệ Quốc đặc biệt coi trọng điểm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận