Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 434. Áy náy 7

Diệp Tiểu Cầm tỉnh táo một chút, cắn môi yên lặng thật lâu.
Diệp Tiểu Kỳ thì mở miệng mắng không ít lời khó nghe, tức giận vô cùng, tính tình hơi có vẻ xung động một chút.
"Mẹ, nếu như mẹ và cha ly hôn, hai đứa có đồng ý không?" Ngô Huệ mở miệng hỏi.
Hai chị em một khắc trước còn chưa tiêu hóa xong, một giây sau lại trong nháy mắt ngây người, chuyện này không nhỏ, liên tiếp xảy ra, kinh ngạc cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Ly hôn? Diệp Tiểu Kỳ quay đầu nhìn chị gái bên cạnh một chút, không biết làm sao, đều lệ thuộc vào chị.
Thật ra thì khi Ngô Huệ hỏi ra những lời này xong thì bắt đầu khẩn trương, hai tay nắm vạt áo, cô ấy không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì, hai cô con gái không nói lời nào, khiến cho tâm tư ly hôn của cô ấy dần dần trầm xuống, cũng từ từ sắp tiêu tán, cô ấy liếm môi một cái.
"Vậy. . ." Mẹ không ly hôn nữa.
Ngô Huệ còn chưa nói hết.
"Mẹ, con đồng ý để mẹ ly hôn." Diệp Tiểu Cầm bình tĩnh tiếp lời.
"Chị. . ." Diệp Tiểu Kỳ kinh ngạc há hốc mồm.
"Cha đối xử với mẹ không tốt, bà nội cũng cay nghiệt, những năm này mẹ đã quá khổ, nếu bây giờ cha ở bên ngoài có người phụ nữ khác, làm ra chuyện có lỗi với mẹ, mẹ muốn ly hôn, con ủng hộ mẹ." Diệp Tiểu Cầm đứng ở trước mặt Ngô Huệ, đưa tay cầm lấy bàn tay đang khẩn trương của Ngô Huệ.
Nếu như không lớn lên, không đi học, không thấy qua dáng vẻ hạnh phúc nên có của hôn nhân, có lẽ cô bé sẽ không hiểu nỗi khổ những năm này của Ngô Huệ.
Nhưng cô bé đã nhìn thấy thế nào là hôn nhân hạnh phúc, giống như là chú Triệu và dì Hứa Đào vậy, không so sánh có thể không cách nào hiểu được, nhưng có chú Triệu để so sánh, người cha Diệp Chấn Hoa này của cô bé thật sự một chút cũng không thể coi là một người đàn ông.
Ông nội qua đời, sau khi đón bà nội đến Dương Thành, mẹ cô bé ẩn nhẫn, thống khổ, kiềm chế, bị hành hạ, cha cũng không nhìn thấy, giống như bị mù vậy, chỉ biết quở trách mẹ, làm chồng không làm tròn bổn phận, hôm nay còn thất đức, mất nhân phẩm.
Người phụ nữ ở trong một cuộc hôn nhân, nên được chồng bao dung và bảo vệ, giống như dì Hứa Đào vậy, được chú Triệu cưng chìu che chở, hạnh phúc, cho dù trải qua nhiều năm vẫn đối với cô vô cùng dịu dàng.
Những năm này, dì Hứa Đào vẫn đẹp, tự tin, ung dung như vậy.
Nhìn lại mẹ mình, lớn hơn dì Hứa Đào mười tuổi, nhưng tựa như lớn hơn hai ba chục tuổi. Hôn nhân mang đến cho mẹ ngoại trừ năm cô con gái ra, chỉ có thống khổ, có lẽ ngay cả mấy đứa con gái cũng chính là nguyên nhân khiến mẹ đau khổ.
Cho nên tại sao không ly hôn chứ, rời khỏi cha, mẹ chỉ sẽ trở nên tốt hơn.
Dù sao trong căn nhà đó chỉ có lạnh nhạt, không có một chút địa vị, phảng phất như một bà cô già, không, là người ở, thậm chí ngay cả người ở cũng không bằng, bị bà nội cay nghiệt đến thật sự đáng thương.
Cô bé còn nhớ, lúc ở quê quán, mẹ ôm em gái, rất nhiều lần ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía thuốc trừ sâu.
Hồi đó cô bé còn nhỏ không hiểu, không hiểu tại sao lại nhìn thuốc trừ sâu, sau khi lớn lên mới hiểu, nghĩ mà sợ đến tim đập rộn lên, nhưng cũng càng đau lòng cho mẹ, mẹ phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể không muốn sống, thì tại sao bây giờ còn phải chịu đựng.
"Con không sợ mẹ ở tuổi này rồi mà còn ly hôn sẽ mất mặt sao, sau này nói không chừng còn sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của mấy đứa sao?" Ngô Huệ nhìn Diệp Tiểu Cầm, lúc hỏi câu này cũng rơi nước mắt.
Diệp Tiểu Kỳ không lên tiếng, nhưng cũng ngồi chồm hổm xuống, nắm tay Ngô Huệ.
Cô bé không biết có nên ủng hộ mẹ ly hôn hay không, nhưng cô bé nghe lời chị, chị ủng hộ, cô bé cũng ủng hộ, cô bé tin tưởng chị Diệp Tiểu Cầm nhất định có lý do.
"Mẹ, con không sợ, mẹ cũng đừng sợ. Sau này nếu đối phương để ý, con cũng không gả, sang năm con sẽ tốt nghiệp, có thể đi làm kiếm tiền, con không sợ không ai thèm lấy." Diệp Tiểu Cầm tự tin nói.
"Dạ dạ, chị nói đúng." Diệp Tiểu Kỳ gật đầu liên tục phụ họa.
Ngô Huệ nhìn hai chị em bọn họ không cầm được nước mắt, đây là hai đứa con gái bị đánh bị mắng mà lớn lên, chịu nhiều uất ức nhất, nhưng cũng là người ủng hộ cô ấy nhất.
"Nếu như hai đứa ủng hộ mẹ ly hôn, vậy thì mẹ ly hôn. Những năm này trong nhà có tiết kiệm ít tiền, mẹ sẽ lấy lại một nửa, ly hôn rồi thì mẹ đi làm, để dành tiền lương, sau này mua đồ cưới cho chị em các con." Ngô Huệ giơ tay lên lau sạch nước mắt trên mặt.
"Không cần chuẩn bị đồ cưới. Mẹ có tiền tự mình giữ lại mà dùng, sau này con và chị đi làm, tiền lương cũng cho mẹ dùng." Diệp Tiểu Kỳ và Ngô Huệ nói được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận