Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 277. Dư Yến 4

Triệu Vệ Lan thật sự quá thích Người Lữ Hành, không chỉ cô ấy thích, trường học cũng có thật nhiều người say mê, ban đầu trường học cũng có rất nhiều người viết thơ gửi đến nhà xuất bản, thật sự là Người Lữ Hành viết hai quyển sách quá hay, để cho người đọc vừa cười vừa khóc.
Lúc cười có thể cười chết người, hài hước thú vị, để cho độc giả phát hiện a thì ra khi nói chuyện có thể như vậy, mắng chửi người cũng có thể không mang theo chữ bẩn, mắng vô cùng thú vị.
Lúc khóc cũng khiến cho nhiều người khóc muốn chết, lúc cô ấy ở trường học đọc tiểu thuyết cũng đều không nhịn được mà khóc, hai người thanh mai trúc mã trời xui đất khiến, cô ấy vừa sốt ruột vừa thương tâm.
"Biết." Hứa Đào gật đầu.
"Người Lữ Hành chính là bút danh của chị dâu em." Triệu Vệ Quốc tiếp lời.
"Anh, anh nói thật sao, chị dâu, Người Lữ Hành là chị, thật sự là chị dâu sao? Chị dâu, chị dâu, chị mau nói cho em biết “Tình yêu ba mươi sáu kế” sẽ có kết cục là gì, em nhớ vào kỳ nghỉ đầu năm, tạp chí đăng nhiều kỳ ngừng ở chỗ hai người bỏ qua nhau. . ." Triệu Vệ Lan kích động nắm tay Hứa Đào hỏi.
"Kết cục tốt vô cùng." Hứa Đào nói chuyện, nhìn Triệu Vệ Lan, cũng không nghĩ tới Triệu Vệ Lan vậy mà là độc giả của cô.
"Chị dâu, a! Em thật phấn khích." Triệu Vệ Lan kích động, thật sự rất kích động, nhìn Hứa Đào trực tiếp ôm lấy cô.
"Em rất thích "Duyên đến gần như vậy", vô cùng thích luôn, ban đầu khi em đọc xong cũng khóc ướt cả gối, còn dùng tiền xài vặt trong hai năm mua sách xuất bản, đặt ở trong phòng. Em đi lấy cho chị xem." Triệu Vệ Lan rất kích động nói chuyện, xoay người chạy vào trong phòng, thật sự rất kích động.
Bởi vì Triệu Vệ Quốc nói như vậy, Triệu Vệ Lan kinh ngạc như thế, vạch trần thân phận tác giả của Hứa Đào, khiến cho sự chú ý của mọi người cũng thay đổi, người nhà họ Triệu, cha Triệu, mẹ Triệu, Triệu Vệ Cường, Tôn Phương, tất cả đều kinh ngạc nhìn Hứa Đào.
Đối với gia đình nông thôn mà nói, sách là khái niệm gì, giống như là cách bọn họ rất xa rất xa, bọn họ không hiểu về sách, cũng không biết tiểu thuyết và sách giáo dục khác nhau, nhưng khi vừa nghe đến xuất bản, vừa nghe đến sách, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Ánh mắt nhìn Hứa Đào cũng đều thay đổi.
Mẹ Triệu rất hiếu kỳ, trên dưới quan sát Hứa Đào, con dâu cả không chỉ thông minh, biết lái xe, còn là một văn nhân.
Tư thế cha Triệu cầm ống điếu cũng thay đổi, cha Triệu tự mình không đọc qua sách gì, nhưng vẫn rất coi trọng chuyện đi học, sau khi Triệu Vệ Quốc đi bộ đội, dựa vào tự mình cố gắng và bộ đội đề cử thì học lên đại học, nhưng trừ Triệu Vệ Quốc ra, Triệu Vệ Cúc chỉ tốt nghiệp tiểu học, Triệu Vệ Cường khá một chút, cũng chỉ là tốt nghiệp đệ nhất cấp trung học.
Đứng đắn mà nói, bây giờ trong nhà cũng chỉ có Triệu Vệ Lan còn đang đi học, cha Triệu ôm kỳ vọng rất nhiều đối với Triệu Vệ Lan, cũng đang mong đợi Triệu Vệ Lan có thể thi lên đại học, cũng trở thành người sinh viên đại học đầu tiên của Triệu Gia Thôn, trở thành một người có học đàng hoàng.
Nhưng bây giờ Triệu Vệ Lan còn chưa thi lên đại học, Triệu Vệ Quốc bất thình lình nói cho cả nhà biết con dâu cả Hứa Đào trở thành văn nhân, còn viết sách xuất bản.
Mấu chốt là sách mà Hứa Đào viết, thật giống như Triệu Vệ Lan còn từng đọc qua?
Cha Triệu khó mà nói che giấu nội tâm kinh ngạc, lúc nhìn Hứa Đào thì ánh mắt cũng thay đổi, lợi hại thật!
Triệu Vệ Cường và Tôn Phương cũng đều đang kinh ngạc, cũng không biết nên phản ứng như thế nào, ngay từ đầu mục đích của Tôn Phương là muốn cướp đi hai chai rượu trong tay Hứa Đào, cảm thấy Hứa Đào tốn rất nhiều tài sản chung của gia đình, bây giờ lại bị báo cho biết, Hứa Đào đặc biệt có thể kiếm tiền.
"Chị dâu, nhìn xem." Triệu Vệ Lan trở về phòng rất nhanh liền đi ra, cầm trong tay hai quyển sách "Duyên đến gần như vậy".
Triệu Vệ Lan mới lấy ra, Hứa Đào liếc nhìn bìa sách cũng biết, đúng là "Duyên đến gần như vậy" không sai, trong lòng kinh ngạc.
"Em thật quá phấn khích, chị dâu thật là lợi hại, thật sự là lợi hại, viết thật hay." Triệu Vệ Lan ôm sách kích động không thôi.
Hứa Đào cười cười: "Sách này là viết cho người trưởng thành giết thời gian, em vẫn đang là học sinh, không thích hợp, chị đề nghị tịch thu."
"Duyên đến gần như vậy" là viết tình cảm đơn thuần, quả thật không liên quan đến chuyện đi học, cô không nghĩ tới, sách của cô còn tiến vào trong trường học, nhưng nghĩ đến tạp chí Thanh Hỏa quả thật mỗi tuần lễ và mỗi một tháng cũng sẽ cố định được phát tới trường học, bọn học sinh có thể đọc cũng không kỳ quái.
Dẫu sao độc giả trung thành của tạp chí Thanh Hỏa vốn là học sinh, bây giờ cũng không nổi danh như đời sau, tương đối mà nói, "Duyên đến gần như vậy" của Hứa Đào cũng xem như là thành tựu của cả hai bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận