Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 185. Chọc lông 2

Thật ra cô cũng có thể bớt chuyện, để cho Triệu Vệ Quốc mang cơm hộp, nhưng thời tiết này nếu chuẩn bị cơm hộp lúc hừng đông thì vào buổi trưa cũng lạnh, Hứa Đào sợ ăn thức ăn lạnh, đương nhiên cũng sẽ không để cho Triệu Vệ Quốc ăn.
Chuyện ngược đãi người đàn ông của mình, Hứa Đào không làm được.
"Vậy ngày mai có thể cũng làm một phần cho em hay không, em có thể bỏ tiền mua." Mặt Tần Dục Bân đầy mong đợi nhìn Hứa Đào hỏi: "Em quả thực không muốn gặm bánh bao không nhân."
Anh ta sở dĩ hỏi Hứa Đào, đó là bởi vì trong mấy người chị dâu, tài nấu nướng của Hứa Đào tốt nhất, anh ta đối với tài nấu nướng của Hứa Đào cũng mong đợi nhất.
Hứa Đào nghe vậy sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tần Dục Bân sẽ đề nghị như vậy, trong đầu đồng thời cũng có chút ý tưởng, nhưng vẫn lắc đầu cự tuyệt Tần Dục Bân: "Không được, tôi bận rộn công việc, đưa cơm cho anh Quốc của cậu đã rất miễn cưỡng."
Cô bề bộn nhiều việc, mỗi ngày còn phải viết tiểu thuyết, làm sao có thời giờ làm nhiệm vụ nấu cơm, nhưng mà ngược lại cô cảm thấy quả thật có thể an bài hai người ở trong công ty đặc biệt phụ trách nấu cơm.
Ba bữa ăn sáng trưa chiều, mỗi ngày trong công ty ba mươi mấy người đàn ông cũng đều phải ăn cơm.
Tần Dục Bân nhất thời đầy mất mát, ai! Định trước vô duyên cùng thức ăn ngon.
"Tiểu Bân, cậu cũng đừng ăn hết bánh bao, tôi mang rất nhiều thức ăn cho anh Hoa, cậu ăn tạm hai cái đối phó thôi." Ngô Huệ đối với mấy người em này của Diệp Chấn Hoa cũng có ấn tượng tốt vô cùng, nhìn Tần Dục Bân sắp ăn hết bánh bao, nhắc nhở anh ta đi đến ăn cùng với Diệp Chấn Hoa.
"Dĩ nhiên, nếu như cậu không chê tài nấu của chị dâu nướng không tốt, ngày mai chị dâu nấu cơm có thể giúp cậu làm thêm một phần, buổi sáng để cho anh Hoa của cậu mang tới."
Ngô Huệ không có suy nghĩ kiếm tiền, chuẩn bị nhiều hơn một hộp cơm, cô ấy vốn cũng làm nhiều thức ăn. Nhưng ngày mai cô ấy cũng không có ý định tới đưa cơm, đường xá tới công ty Đào Viên quá xa, chờ sau này dọn nhà, gần một chút thì cô lấy lại tới đưa cơm trưa, bây giờ tạm thời chỉ có thể để cho Diệp Chấn Hoa mang cơm theo.
"Vậy cám ơn chị dâu." Mặc dù tài nấu nướng của Ngô Huệ kém hơn Hứa Đào, cũng không giống như Hứa Đào lúc nấu cơm chịu dùng dầu làm gia vị, thế nhưng cũng tốt hơn so với gặm bánh bao.
Tần Dục Bân suy nghĩ, chờ ngày hôm sau khi Diệp Chấn Hoa mang cơm hộp tới, cậu sẽ nhìn thức ăn thế nào rồi nhét vào năm hào hoặc là một đồng tiền phí khổ cực.
"Không cần khách sao." Ngô Huệ cười cười.
"A a!" Diệp Tiểu Họa bị Hứa Đào ôm vào trong ngực, đứa nhỏ có thể là đã hơi đói, liền đột nhiên hướng về phía Ngô Huệ a a lớn tiếng kêu, hai cánh tay nhỏ đẩy Hứa Đào ra muốn chạy trốn.
"Hẳn là đói rồi." Ngô Huệ lập tức đưa tay qua ôm Diệp Tiểu Họa, đi đến bàn bên cạnh, một chút cũng không hề kiêng kị mà vén áo lên cho đứa nhỏ bú sữa.
". . ." Hai tay Hứa Đào mới buông đứa trẻ, liền thấy hành động to gan của Ngô Huệ, ngẩn ra chốc lát ngay sau đó vội vàng dời tầm mắt.
Diệp Tiểu Họa không tới một tuổi, còn ư ư a a không biết nói chuyện, Hứa Đào cho là đứa nhỏ uống sữa bột kèm với bữa ăn, lại không nghĩ rằng đứa nhỏ vẫn còn bú sữa mẹ.
Chủ yếu nhất là Ngô Huệ lại không kiêng kị chút nào, ở nơi đông người cho con bú sữa.
Nhưng mà Hứa Đào có chút bất ngờ là đối với hành vi to gan của Ngô Huệ, Quách Bình Bình một chút cũng không kỳ quái, Hứa Đào nhìn hai người một chút, nhìn không ít tài xế lục tục trở về công ty Đào Viên ăn cơm trưa thêm chút nữa, liền né người cản lại cho Ngô Huệ.
"Chị dâu, có muốn đi vào bên trong phòng trống hay không?”
"Không cần chú trọng như vậy." Đã sanh bốn cô con gái, đã sớm quen với chuyện đứa nhỏ đói, có thể cho con bú sữa bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, Ngô Huệ hoàn toàn không hề cảm thấy không tự nhiên.
Thời đại này, năng lực tiếp nhận của mọi người đối với chuyện cho con bú sữa rất mạnh, hình như là một chuyện rất bình thường, phỏng đoán cũng chỉ có Hứa Đào cảm thấy có chút không thích ứng.
"Đứa nhỏ đói thì tính nết xấu lắm, uống sữa rất mạnh." Quách Bình Bình cũng nhìn Ngô Huệ một cái, cô ấy đã sinh con, cảm thấy bú sữa cũng là một chuyện rất tầm thường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tiểu Họa phát lực, liền cười nhạo báng.
". . ." Hứa Đào có chút lúng túng mím môi, tầm mắt dời đi nhìn sang đám đàn ông trong phòng làm việc bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận