Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 304. Ba hoa 1

Tôn Phương hốt hoảng lắc đầu: “Vệ Cường, không phải như anh nghĩ, đều là hiểu lầm.”
Tôn Phương giải thích rất gượng gạo, định cản Triệu Vệ Cường lại, Triệu Vệ Cường vừa mới nghe thấy mấy câu đối đáp của cô ta và người đàn ông ở đống rơm phía sau, anh ta rất rõ, Tôn Phương đã phản bội anh ta.
Giờ phút này Triệu Vệ Cường đã bị tràn đầy lửa giận, làm đàn ông, không ai có thể cho phép trên đầu mình phủ đầy mây xanh được.
Tôn Phương đỏ mắt, khóc lóc giải thích, định ngăn Triệu Vệ Cường lại, nếu là Triệu Vệ Cường trước đây sớm đã đau lòng rồi, nhưng giờ phút này, nhìn thấy nước mắt của Tôn Phương, Triệu Vệ Cường chỉ cảm thấy chán ghét.
“Tránh ra.” Triệu Vệ Cường gạt tay Tôn đưa tới muốn nắm lấy anh ta, xông đến đống rơm phía sau.
“Vệ Cường, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm!” Triệu Hòa Phong đang núp phía sau đống rơm, trong lòng cũng hơi hoảng hốt, lúc nhìn thấy Triệu Vệ Cường hai mắt đỏ ngầu liên tục lui về phía sau.
Triệu Hòa Phong là người trong thôn họ Triệu, dựa theo vai vế coi như ngang hàng với cha Triệu, nhưng tuổi tác xấp xỉ Triệu Vệ Quốc bọn họ, là con trai trưởng thôn họ Triệu.
“Triệu - Hòa - Phong!” Triệu Vệ Cường nghiến răng nghiến lợi nhìn đối phương.
“Vệ Cường, tôi chỉ nói với cô ấy mấy câu thôi, thật đấy, tôi xin thề.” Triệu Hòa Phong cười giải thích, mặc dù bản thân anh ta cũng biết, sau khi bị bắt tại chỗ giải thích sẽ không có sức thuyết phục.
“Triệu Hòa Phong! Đồ con chó mày, tao đ- mẹ mày!” Mắt Triệu Vệ Cường đỏ ngầu, lúc nhìn thấy Triệu Hòa Phong người đàn ông núp trong đống rơm, anh ta càng tức giận, trong nháy mắt anh ta nhớ tới, đầu năm lúc kết hôn, đến mượn xe đạp Triệu Hòa Phong, tên ma cà bông này sống chết không cho mượn.
Ha ha, thật là con mẹ nó đồ con chó cái! Triệu Vệ Cường xông đến tức giận giơ nắm đấm đánh người.
Dáng dấp Triệu Hòa Phong tương tự Triệu Vệ Cường, mặt mũi cũng trắng trẻo, nhưng còn nữ tính hơn so với Triệu Vệ Cường, sức lực căn bản cũng không chống lại nổi Triệu Vệ Cường.
Triệu Vệ Cường vung tay cho Triệu Hòa Phong một đấm, Triệu Hòa Phong trực tiếp bị đánh ngã nhào trên đất.
“Triệu Vệ Cường, mày đừng quá đáng, tao, cha tao là trưởng thôn.” Triệu Hòa Phong bị đánh một đấm té nhào, khóe miệng chảy máu, giơ tay lau sạch xong liền cảnh cáo Triệu Vệ Cường.
Tôn Phương nhìn thấy Triệu Hòa Phong bị đánh, lập tức khóc lóc tiến lên ngăn cản, hai tay cô ta vội kéo cánh tay Triệu Vệ Cường, khóc không ngừng: “Anh đừng đánh anh ấy, Vệ Cường, đều là em sai, không liên quan đến anh ấy, anh đừng đánh anh ấy.”
“Tránh ra, con tiện nhân này!” Triệu Vệ Cường hất tay, rất tức giận, mắng Tôn Phương.
“Không muốn, anh không được phép đánh anh ấy.” Tôn Phương lắc đầu cố chấp, nhìn Triệu Hòa Phong vô cùng đau lòng, rất sợ Triệu Vệ Cường đánh Triệu Hòa Phong bị thương.
Hai vợ chồng Triệu Vệ Cường và Tôn Phương giằng co, Triệu Hòa Phong bò dậy từ trong ruộng lúa, anh ta bị đánh có hơi khó chịu, nhìn tình hình cũng đã bại lộ, đưa tay chùi vết máu trên khóe miệng, khạc nhổ một ngụm máu lên trên bãi cỏ.
“Triệu Vệ Cường, chuyện đến nước này, tao cũng không sợ nói cho mày biết, Tôn Phương vốn ở bên tao, chỉ có điều cha tao không đồng ý cho tao cưới cô ấy vào cửa, cô ấy mới giận dỗi coi mắt kết hôn với mày.” Triệu Hòa Phong nói, giọng điệu rất đắc ý và khinh thường.
Vốn Triệu Hòa Phong ăn mặc theo trào lưu, kiểu tóc bắt chước hơi giống minh tinh, kiểu tóc này, ở thành phố còn được, còn ở thôn quê này, lộ ra vẻ vô cùng khác người.
Nhưng cha của Triệu Hòa Phong là trưởng thôn, trong nhà cũng có tiền, sau khi nhà bọn họ sinh năm đứa con gái mới sinh được Triệu Hòa Phong.
Cũng vì vậy Triệu Hòa Phong được cưng chiều từ nhỏ, muốn mua một chiếc xe đạp đầu thôn họ Triệu, mấy chị gái liền góp tiền mua cho, còn nghĩ đủ cách nhét Triệu Hòa Phong dốt nát vào làm trong xưởng giày da ở thị trấn.
Thời này giày da mới bắt đầu thịnh hành, người có thể mang giày da đều là người có tiền, mà xưởng giày da cũng được coi là công việc ổn định vô cùng tốt.
Nơi Tôn Phương gặp Triệu Hòa Phong là ở thị trấn, Triệu Hòa Phong chạy xe đạp, liền làm cho Tôn Phương mê mẫn.
Nhưng sau khi hai người vừa ý nhau, trưởng thôn cha Triệu Hòa Phong lại không đồng ý, bản thân Triệu Hòa Phong cũng không có cách nếu không phải Tôn Phương không lấy vợ, nên trong cơn tức giận Tôn Phương đã cố ý tìm người trong thôn họ Triệu xem mắt, vừa vặn Triệu Vệ Cường đụng phải xui xẻo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận