Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 208. Học xe 1

Cái tên xấu xa này, mẹ con bọn họ ôm nhau khóc, đây là một chuyện thương tâm khổ sở như vậy, sau khi anh đi vào nhìn thấy thế mà lại cười.
Ánh mắt lên án của hai mẹ con giống nhau như đúc, khiến cho Triệu Vệ Quốc lúng túng sờ mũi một cái.
Trước đây anh vẫn luôn không có cảm giác dáng vẻ của Hứa Đào và Triệu Lệ Nam có chút giống nhau, bây giờ cũng không biết có phải là bởi vì mẹ con hai người sống chung lâu rồi hay không, mới vừa rồi lúc đi vào phòng làm việc, anh cũng theo bản năng cảm thấy, Hứa Đào và Triệu Lệ Nam hoàn toàn chính là mẹ con ruột, cho dù là mẹ con ruột, sợ rằng cũng không giống nhau như đúc như hai người này.
"Bụng rất đau sao?" Triệu Vệ Quốc nhịn một chút, hắng giọng đi tới ngồi xuống, sờ tóc Hứa Đào một cái: "Anh đưa em đi bệnh viện."
"Em không sao, anh dẫn Tiểu Nam đi thoa ít thuốc, bàn tay nó bị quẹt trầy da rồi." Hứa Đào cầm cái tay nhỏ mập mạp của Triệu Lệ Nam, đưa tay đứa trẻ cho Triệu Vệ Quốc nhìn, bởi vì khóc cho nên giọng nói chuyện mang theo giọng mũi mềm nhũn, sau đó chỉ chỉ đầu gối đứa nhỏ: "Đầu gối nơi này cũng bị trầy da."
"Hai người ai cũng phải đi bệnh viện." Triệu Vệ Quốc cau mày mở miệng.
"Mẹ đi thôi!" Triệu Lệ Nam vòng tay qua cổ Hứa Đào gật đầu, mẹ đau bụng, phải khám thầy thuốc mới có thể hết đau.
"Được, mẹ đi cùng Tiểu Nam." Hứa Đào lập tức nhìn Triệu Lệ Nam gật đầu.
Cô vốn không muốn đi bệnh viện, thân thể này đi bệnh viện cũng vô ích, hơn nữa cho dù phải khám thì cũng phải chờ qua kỳ kinh nguyệt rồi đi làm kiểm tra cặn kẽ, nhưng Triệu Lệ Nam muốn cô đi, cô cũng muốn đi cùng Triệu Lệ Nam.
Bàn tay nhỏ bé và trên đầu gối của Tiểu Nam đều trầy da nghiêm trọng, lúc bôi thuốc sẽ đau, mặc dù Triệu Lệ Nam là nam tử hán nho nhỏ, nhưng cũng chỉ mới hơn ba tuổi mà thôi.
Triệu Vệ Quốc lại không đủ tỉ mỉ, Triệu Lệ Nam cũng không hay nũng nịu với anh, để cho Triệu Vệ Quốc mang Triệu Lệ Nam đi, cô cũng không yên lòng.
Thật ra thì bàn tay và đầu gối Triệu Lệ Nam bị trầy da cũng không phải là đặc biệt nghiêm trọng, nhưng đứa nhỏ da non, nhìn thấy có vẻ rất đau.
Làm cho thầy thuốc khi thấy Triệu Lệ Nam bị đưa tới bôi thuốc vẫn có chút nhỏ bất ngờ, thời đại này đứa trẻ đụng phải chỗ này chỗ kiaquá nhiều rồi, té trầy da mà cố ý chạy tới bệnh viện khử độc, quả thực hiếm thấy.
Chẳng qua là thầy thuốc vẫn tỉ mỉ bôi thuốc cho Triệu Lệ Nam, cũng khử trùng vết thương.
Tinh thần Triệu Lệ Nam khôi phục rất nhanh, sau khi bôi thuốc xong, hai cha con liền kéo Hứa Đào chuẩn bị đi khám phụ khoa.
"Em không cần khám, muốn khám thì cũng phải chờ đến khi hết cái kia." Hứa Đào dắt cánh tay nhỏ bé của Triệu Lệ Nam, thấp giọng nói với Triệu Vệ Quốc.
"Thật sao?" Ánh mắt Triệu Vệ Quốc nghi ngờ.
"Em lừa gạt anh làm gì?" Hứa Đào không biết làm sao, cười nói: "Đi thôi! Về nhà, chờ đến khi em hết rồi thì tới bệnh viện khám."
"Ừ!" Triệu Vệ Quốc chỉ gật đầu, khom người tiện tay ôm Triệu Lệ Nam, một tay còn lại dắt Hứa Đào chuẩn bị đi trở về.
Hứa Đào có chút ngượng ngùng quẩy người một cái, không biết xấu hổ ở nơi công cộng như bệnh viện mà nắm tay nhau, không nhìn thấy có thật nhiều người đang nhìn chằm chằm cả nhà bọn họ sao?
"Xấu hổ cái gì?" Triệu Vệ Quốc dắt Hứa Đào tay không buông, rõ ràng trời lạnh, áo khoác của Triệu Vệ Quốc cũng khoác lên trên người Hứa Đào, nhưng mà bàn tay Triệu Vệ Quốc vẫn rất nóng như cũ, ngược lại là Hứa Đào, bọc áo khoác của Triệu Vệ Quốc mà tay còn lạnh như băng.
". . ." Hứa Đào nghe Triệu Vệ Quốc nói xấu hổ cái gì, cắn môi cúi đầu lựa chọn không nói lời nào, chẳng qua là gò má và lỗ tai không nhịn được đỏ lên một chút.
Quang minh chính đại mà thể hiện ân ái ở thời đại này, thật sự hết sức tiến bộ.
Triệu Vệ Quốc mang mẹ con hai người đến bệnh viện khám xong, sau khi từ bệnh viện ra ngoài liền trực tiếp bắt xe về nhà, là xe của công ty Đào Viên.
Lái xe là một tài xế Hứa Đào không quen, Triệu Vệ Quốc thì lại quen thuộc, còn tán gẫu mấy câu, lúc xuống xe dựa theo mức giá bình thường mà thanh toán chi phí.
"Anh đi nấu nước đường đỏ." Triệu Vệ Quốc nhét nhét góc chăn cho Hứa Đào, đứng lên tự mình đi nấu nước đường đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận