Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 609. -

Hứa Đào lái xe xuất phát từ Dương Thành, cả đám người ở đảo Lộc nghỉ ngơi một đêm.
Ban đêm không có Triệu Vệ Quốc nằm bên cạnh, một mình Hứa Đào nằm trong phòng có hơi mất ngủ, trằn trọc trở mình, cũng không thể nào chìm vào giấc ngủ, sau cùng vẫn là nấu cháo điện thoại với Triệu Vệ Quốc cả một đêm, tiêu hết không ít tiền điện thoại mới miễn cưỡng ngủ được.
Nhưng tính là như vậy, ngày hôm sau Hứa Đào vẫn không có tinh thần gì, người đảm nhiệm lái xe chính là Triệu Lệ Nam, Hứa Đào cũng chỉ lái một đoạn đường ngắn như thế.
Dù sao người về tỉnh Ôn nhiều, đường về nhà trái lại cũng không có khó chịu như trước kia, chặng đường hai ngày kết thúc, mãi đến chạng vạng tối năm chiếc xe mới hoành tráng lái đến thôn nhà họ Triệu.
Sáng sớm lúc Triệu Vệ Quốc lái xe về quê trước đây, người trong thôn nhà họ Triệu đối với xe hơi nhỏ cũng không tính là xa lạ.
Nhưng người nhà họ Triệu mấy năm nay đều ở Dương Thành, mùa hè đột nhiên năm chiếc xe hơi nhỏ lái vào trong thôn, cũng thu hút không ít người ngồi hóng mát ở cửa nhà.
Trước đây lân cận thôn nhà họ Triệu đều là con đường bùn đất các kiểu, hiện nay đường trong thôn dần dần đã trải nhựa đường, năm chiếc xe hơi nhỏ lái trở về, cũng vẫn rất chấn động lòng người.
“Người anh em Hải Trụ về rồi, đây là cả một nhà đều trở về sao?”
“Ôi, con gái con rể, con trai con dâu đều dẫn về rồi ư? Nhà mọi người thật sự có phúc nha!”
“Tiểu Nam cũng lớn như vậy rồi, dáng dấp cũng thật anh tuấn, dáng vẻ thật giống đứa trẻ trong thành phố!”
“Con bé nhà Lâm Mộc cũng dẫn chồng và con trai về rồi!”
“Đây là lái năm chiếc xe hơi, cũng quá kiểu cách rồi đấy! Phải có nhiều tiền lắm!”
Xe hơi nhỏ vừa lái vào thôn nhà họ Triệu, người trong thôn nhà họ Triệu liền bắt đầu chào hỏi nói chuyện, ngưỡng mộ không ít, ghen tị cũng có, nhưng ghen tị cũng không có biểu hiện gì ra.
Lúc cha mẹ đến cửa thôn nhà họ Triệu xuống xe, mẹ Triệu bế Triệu Lệ Bắc ngốc nghếch đáng yêu, vui vẻ chào hỏi người quen trong thôn.
Mẹ Triệu ít nhiều có chút muốn cố ý tuyên truyền, chuyện hôn nhân trước kia của Triệu Vệ Cường và Tôn Phương ầm ĩ đến mức khó coi như thế, Triệu Vệ Cường ở trong thôn cũng bị người ta bàn tán rất nhiều năm.
Mặc dù những lời bàn tán đó không nói đến tai bà, nhưng ở chỗ thôn quê, chuyện vặt vãnh đó, uống trà bàn tán trò chuyện, không cần nghe thấy cũng có thể biết, dẫu sao trước đây mẹ Triệu cũng thuộc một phần tử tám chuyện người khác.
Mẹ Triệu hiểu điểm này, đối với chuyện của Triệu Vệ Cường cũng cảm thấy bực bội.
Giờ đây Triệu Vệ Cường và Tần Dục Nhu kết hôn, sinh một đứa bé trai mập mạp, dù Tần Dục Nhu cũng là tái hôn, tuổi tác cũng lớn hơn Triệu Vệ Cường hai tuổi, nhưng Tần Dục Nhu chăm sóc tốt, trạng thái cũng tốt, dáng dấp và thái độ càng không cần phải nói, hoàn toàn không nhìn ra lớn hơn Triệu Vệ Cường.
“Yến này, đứa trẻ bà bế trong lòng là con của ai, cháu nội hay cháu ngoại thế? Nhìn rất ngoan.” Triệu Lệ Bắc rất ngoan, nằm trong lòng bà nội, đôi mắt đen nhánh di chuyển, đối mặt mới một đám người xung quanh trong thôn cũng không sợ hãi, chỉ là thỉnh thoảng xấu hổ sẽ nằm ở trên bả vai mẹ Triệu mím môi.
“Đây là cháu nội tôi, con trai của Vệ Cường.” Mẹ Triệu nói chuyện, đừng nói có bao nhiêu vui vẻ.
Thực ra bà hận không thể tuyên truyền ra không nể nang gì, lần này vợ chồng Triệu Vệ Cường và Tần Dục Nhu cũng trở về quê, mẹ Triệu đã làm tốt dự định này.
Cái gì gọi là rửa nhục trước, rất rõ ràng, cái này đối với mẹ Triệu mà nói, chính là lúc rửa nhục trước!
“Là con trai của Vệ Cường ư! Dáng dấp thật sự lanh lợi.”
“Thằng bé rất thông minh, giống với mẹ nó. Này Tiểu Nhu…” Mẹ Triệu trả lời, còn cố ý gọi Tần Dục Nhu trong xe một tiếng.
“Ây, mẹ, sao thế?” Tần Dục Nhu ngồi trên ghế phụ, bản thân cô ấy làm việc rất có chừng mực, sau khi gả cho Triệu Vệ Cường, cũng tìm hiểu được tính khí và tâm tư của mẹ Triệu rất rõ ràng.
Trước khi gả cho Triệu Vệ Cường, Triệu Vệ Cường cũng từng thẳng thắng vấn đề hôn nhân của mình, hiển nhiên cô ấy biết, chắc chắn mẹ Triệu muốn khoe khoang, vấn đề khoe khoang này của bà lão thôn quê không ảnh hưởng gì mấy.
Hứa Đào tình nguyện để ý, Tần Dục Nhu cũng như vậy biết phối hợp với tâm lý của mẹ Triệu.
“Không sao, mẹ chính là muốn giới thiệu con với thím và chú bác trong thôn một chút.” Mẹ Triệu cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận