Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 111. Chèn ép 1

"Ừm." Hứa Đào nhìn cánh tay, ủy khuất gật đầu.
Sống hai đời, Hứa Đào vẫn là lần đầu tiên bị cành trúc quất, nói thật là rất đau, đau đến mức cô rơm rớm nước mắt.
"Tới nhà của tôi nổi điên?" Triệu Vệ Quốc thấy Hứa Đào gật đầu, lông mày tuấn tú nhíu lại, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Vũ.
Chu Vũ bởi vì Triệu Vệ Quốc xuất hiện mà ngừng động tác dạy dỗ Chu Hải Chí, lúc này nhìn thấy thân hình cao lớn của Triệu Vệ Quốc thì giật mình sững sờ, nắm lấy cổ áo Chu Hải Chí không có buông.
Cũng không biết vì cái gì, có chút sợ hãi người trước mắt này.
Triệu Vệ Quốc dùng mũi khinh thường hừ lạnh một tiếng, người đàn ông đưa tay lưu loát đoạt lấy cành trúc trong tay Chu Vũ.
"Tôi cũng không phải không thể đánh phụ nữ." Triệu Vệ Quốc nói chuyện, con mắt nhìn cành trúc trong tay, còn thưởng thức mà đánh thử trong không khí mấy cái, cảm nhận sức nặng của nó.
"Anh muốn làm gì?" Trong tay Chu Vũ đã không còn roi, nhìn thấy khí thế làm người ta sợ hãi của Triệu Vệ Quốc, bất giác sợ hãi và chột dạ, khí thế hung hăng cũng giảm đi rất nhiều.
Ánh mắt Triệu Vệ Quốc nhìn cô ta hoàn toàn không mang theo nhiệt độ, cầm lấy cành trúc đánh về phía Chu Vũ, chát, chát, chát.
Triệu Vệ Quốc đánh Chu Vũ liền mấy cái, âm thanh chát chát chát vô cùng thanh thúy, Triệu Vệ Quốc lưu loát quật cánh tay Chu Vũ ba cái.
"A u! SHHH!" Chu Vũ bị đánh đến há mồm kêu to, cả người nhảy dựng lên.
Cô hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Triệu Vệ Quốc sẽ giật lấy nhánh trúc, lấy khí thế hùng hồn mà đánh.
Hứa Đào cũng không nghĩ tới Triệu Vệ Quốc có thể làm như vậy, nhìn sững sờ, đau đớn trên cánh tay cũng đều bởi vì hành động của Triệu Vệ Quốc mà tan đi hơn phân nửa.
Nói thật, không nghĩ tới Triệu Vệ Quốc sẽ giật nhánh trúc đánh người, mặc dù ngạc nhiên, nhưng trong lòng cũng không thể không nói, nhìn thấy Chu Vũ bị đánh vô cùng thoải mái.
"Ôi! Cha thật tuyệt, đánh cô ta, đánh cô ta!" Triệu Lệ Nam đứng ở bên cạnh Hứa Đào, đứa nhỏ vui đến mức trực tiếp nhảy lên, vui vẻ vỗ tay.
Mẹ anh Tiểu Chí quá xấu rồi, còn đánh mẹ mình nữa! Cha thật là ngầu! Đứa nhỏ nghĩ mà kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ lên.
Chu Hải Chí cũng đứng ở bên cạnh, theo động tác Triệu Vệ Quốc đánh Chu Vũ, Chu Vũ theo bản năng buông lỏng bàn tay nắm lấy cổ áo Chu Hải Chí ra.
"Anh dám đánh tôi?" Chu Vũ bị Triệu Vệ Quốc đánh ba cái, cánh tay rất đau, lại có chút mơ hồ chất vấn Triệu Vệ Quốc.
"Chạy đến nhà tôi ăn hiếp vợ tôi, tôi đánh cô đấy!" Triệu Vệ Quốc hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cành trúc lại đánh thêm hai cái, mỗi một cái đều rất nặng.
Triệu Vệ Quốc đánh hoàn toàn không có nương tay, mỗi lần vung cành trúc ra cường độ đều rất mạnh, đánh đến mức Chu Vũ nhịn không được nhe răng trợn mắt chạy ra bên ngoài.
"Anh, anh có còn là đàn ông không hả?" Trước khi Chu Vũ vội vã bỏ chạy, hoàn toàn không có hình tượng nào để nói, chạy đến phía dưới cánh cửa, đứng ở trong hẻm Lão Bát mới giận dữ quay đầu.
Đôi mắt Triệu Vệ Quốc lạnh lùng đảo qua, một ánh mắt liền khiến Chu Vũ sợ đến ngậm miệng, nhưng cô ta vẫn không cam tâm, đứng ở cổng hướng về phía Chu Hải Chí hô to: "Chu Hải Chí, mày còn không mau cút ra đây cho tao."
Triệu Vệ Quốc về nhà, cô ta không dám ở trong nhà người ta phách lối, nhưng cô ta có thể bảo thằng ranh con kia cút ra đây.
"..." Chu Hải Chí nghe được Chu Vũ chửi rủa, hốt hoảng lại run một cái.
Hứa Đào thấy mà lòng chua xót, nhưng lại không biết nên đi lên an ủi đứa nhỏ hay không, mẹ nó đứng ngay ở cửa mắng nó, Hứa Đào cũng không biết lúc này rốt cuộc nên làm cái gì mới phải?
Dù sao người ở bên ngoài gọi Chu Hải Chí chính là mẹ ruột của cậu, Hứa Đào thương Chu Hải Chí, muốn bảo vệ cậu cũng danh không chính ngôn không thuận, không khỏi theo bản năng do dự một chút.
"Anh Tiểu Chí, anh đừng đi, mẹ anh quá dữ." Triệu Lệ Nam lại đi qua kéo tay Chu Hải Chí lại nói.
Đứa nhỏ cảm thấy mẹ anh Tiểu Chí hung dữ, anh Tiểu Chí đi qua khẳng định sẽ bị đánh.
"Tiểu súc sinh, mày còn không mau cút ra đây? Nếu như mày còn không ra, về sau đừng về nhà nữa, tao coi như không sinh ra cái của nợ như mày." Chu Vũ rất lớn tiếng mà mắng.
"..." Chu Hải Chí cúi đầu thấp xuống, có chút không biết làm sao, trong bàn tay nhỏ còn nắm thật chặt hai trăm đồng tiền kia.
"Anh Tiểu Chí!" Triệu Lệ Nam nghi hoặc nhìn Tiểu Chí không nói lời nào.
Hứa Đào cũng nhìn đứa nhỏ cô đơn đứng song song cùng Triệu Lệ Nam, nhìn rất nhụt chí lại rất bất lực.
"Dì, cám ơn dì." Chu Hải Chí quay đầu nhìn Hứa Đào, bên trong đôi mắt đều là nụ cười thản nhiên: "Nếu như mẹ của cháu là dì thì tốt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận