Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 466. Văn phòng phẩm 8

“Tiểu Nam thật lợi hại.” Triệu Vệ Cúc cảm thán, hơn năm trăm người, mỗi lần đều có thể thi đứng đầu.
“Đầu óc Tiểu Nam nhà chúng ta phát triển tốt, từ nhỏ đã thông minh.” Cha Triệu cười.
“Nhưng, lúc đầu mẹ nghe người ta nói, con nít ngủ trên gối lá trà tốt, mẹ liền cố ý lên núi hái lá trà, mỗi lá đều rửa sạch sẽ, Tiểu Nam nằm gối lá trà ngủ rất ngoan.” Mẹ Triệu cũng cười nhớ lại.
“Có lé là công lao cái gối của mẹ, hiện giờ Tiểu Nam thực sự thông minh, cũng may thằng bé thông minh, năm nào thi cũng đứng đầu, bằng không đoán chừng một tuần Vệ Quốc sẽ đánh nó tám lần.” Hứa Đào cười nói.
Ngày đó trước khi Triệu Vệ Quốc thưởng măng tre xào thịt cho cậu bé, đã suy nghĩ rất lâu, chỉ là mãi không dám ra tay, dẫu sao cô cũng nhìn chằm chằm che chở.
“Con khuyên Vệ Quốc một chút, Tiểu Nam vừa ngoan vừa thông minh, học dáng vẻ nghiêm khắc gì đó của cha con, bản thân nó từ nhỏ ba ngày bị đánh hai trận, sao hiện giờ còn đánh con trai.” Mẹ Triệu không tán thành, nhắc nhở Hứa Đào.
Từ nhỏ Triệu Vệ Quốc thường bị cha Triệu đánh, nhưng mẹ Triệu không đau lòng, con trai dày, nhiều lần được gộp lại, bản thân mẹ Triệu có lúc cũng không nhịn được đụng đến thanh tre.
Vì lúc nhỏ Triệu Vệ Quốc thực sự quá nghịch ngợm, bảo anh trông em trai em gái, miệng thì anh đáp ứng rất tốt, mười hai mười ba tuổi, mùa hè lúc không làm ruộng, anh liền dẫn em trai em gái đến ruộng bắt cá bắt tôm.
Anh vui vẻ bắt một giỏ tôm cá, Triệu Vệ Cường cũng đi theo ở trong ruộng chơi một thân đầy bùn, bản thân anh cũng biết rửa tay chân, làm cho mình mẩy sạch sẽ mới về nhà, nhưng để Triệu Vệ Cường về nhà giống như một tượng đất.
Mỗi lần mẹ Triệu nhìn thấy liền phát hỏa tại chỗ, nắm thanh tre đuổi Triệu Vệ Quốc chạy gần nửa thôn.
“Mẹ yên tâm, trên miệng Vệ Quốc nói muốn đánh Tiểu Nam, lần trước cũng chỉ đánh dây thắt lưng hai lần thôi, con thấy không dùng sức.” Hứa Đào giải thích giúp Triệu Vệ Quốc.
“Đánh dây thắt lưng còn chỗ nào có thể không đau.” Mẹ Triệu tiếp tục bảo vệ cháu.
Hiển nhiên Hứa Đào cũng không thích cha mẹ Triệu cưng chiều con cháu quá, người già đa phần đều có ngăn cách thế hệ, trước đây đánh con mình thành thói quen, đổi lại thành cháu bọn họ đều đau lòng.
Cho nên liền giải thích một chút nguyên nhân vì sao đánh Triệu Lệ Nam.
Cha mẹ Triệu nghe xong, có thể hiểu vì sao Triệu Vệ Quốc đánh con, nhưng vẫn che chở: “Chuyện này Tiểu Nam không đúng, nhưng sau này vẫn nên nói chuyện đàng hoàng với thằng bé, đứa trẻ nhà chúng ta ngoan, nó sẽ nghe lời.”
“Dạ.” Hứa Đào chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Buổi chiều xem tivi nói chuyện, gần như hết ngày rồi, liền bắt đầu chuẩn bị nấu cơm tối.
Hứa Đào đến phòng bếp, Triệu Vệ Cúc cũng lập tức giúp đỡ, mẹ Triệu cũng không nhàn rỗi, lấy giỏ nhặt rau và đậu que.
“Trong thành phố cũng không cần nhóm lửa, thật sự tiện lợi.” Triệu Vệ Cúc trầm trồ nhìn bếp gas.
“Thành phố rất tiện lợi, cho nên hai đứa có muốn quyết định ở lại Dương Thành không?” Trước đây nói một nửa, Triệu Vệ Cúc cũng không bày tỏ thái độ.
“Trình độ học vấn em không cao, Lâm Tiêu cũng mới tốt nghiệp cấp hai, bọn em sợ không tìm được công việc phù hợp, không ở lại được.” Triệu Vệ Cúc nói không giấu diếm.
“Công việc chị và Vệ Quốc có thể sắp xếp giúp hai đứa.”
Triệu Vệ Cúc lắc đầu: “Bọn em không muốn làm phiền hai anh chị, Lâm Tiêu học lái xe đoán chừng cũng chậm, anh ấy cũng không thích nói chuyện với người bên ngoài, vậy có thể lái xe sao?”
Hứa Đào gật đầu, trái lại cô cũng hiểu, nếu chịu được sắp xếp đến công ty hoặc khách sạn làm việc, mấy năm trước lúc Triệu Vệ Quốc đề xuất, đoán chừng đã đồng ý rồi.
Hơn nữa Ngô Lâm Tiêu thật sự ít nói chuyện.
“Bằng không hai đứa thử làm buôn bán nhỏ chút gì đó?” Hứa Đào cho rằng tình hình sức khỏe của Triệu Vệ Cúc, có lẽ cũng không hợp công việc cực nhọc, nếu có thể, tự mình mở một cửa hàng nhỏ căn bản cũng có thể duy trì cuộc sống.
“Có thể buôn bán nhỏ gì, em và Lâm Tiêu hiểu biết ít, cũng không hiểu.” Giọng điệu Triệu Vệ Cúc lo lắng, hai vợ chồng bọn họ nào biết buôn bán, nhiều nhất là ở quê từng bán lên, có thể ổn không?
“Để chị nghĩ một chút!”
Hứa Đào vừa nói vừa xào rau, bắt đầu suy nghĩ, thứ buôn bán tốt nhất ở Dương Thành bên này là quần áo, nhưng ngành nghề quần áo, ngay cả cô cũng cảm thấy thức khuya dậy sớm, nhập hàng chuyển hàng mệt gần chết, hiển nhiên sẽ không đề xuất bọn họ làm cái này.
Vậy ngoài quần áo, thứ bỏ vốn ít lời nhiều, e là ở Dương Thành bên này chỉ có văn phòng phẩm và đồ dùng xinh xắn này, nhưng đồ dùng xinh xắn ở bên tỉnh Ôn càng có tiếng hơn.
Trái lại cửa hàng văn phòng phẩm rất thích hợp, cũng không mệt, giá vốn cũng ít, phần lớn khách hàng đối mặt đều là học sinh, cũng không cần phải trả giá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận