Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 429. Áy náy 2

Con trai mười tuổi, mặt mũi tuấn tú, ngũ quan bắt đầu dần dần nẩy nở, trước kia vẫn là cậu bé trắng trẻo thông minh đáng yêu, bây giờ đã hoàn toàn bắt đầu dần dần lột xác, chưa tới hai ba năm, thằng nhóc này dựa vào khuôn mặt thôi thì cũng sẽ gieo họa cho không ít thiếu nữ thanh xuân.
"Được, thanh toán cho con." Hứa Đào mềm lòng.
Con trai có dáng dấp đẹp mắt, mẹ già không gánh nổi sự tự chối.
"Cám ơn mẹ." Triệu Lệ Nam lập tức cười, ngay sau đó bắt đầu lau nhà quét dọn.
Hứa Đào nhìn bóng lưng Triệu Lệ Nam một chút, thỉnh thoảng nhét quả vào nho miệng, đồng thời đụng bả vai Triệu Vệ Quốc, đè thấp âm thanh: "Có thể quá ác hay không, diện tích trong nhà cũng không nhỏ, thân thể nó vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển.”
Nói thật, Hứa Đào không đành lòng.
"Cúi lưng lau nhà, mệt mỏi không xấu, cũng không ảnh hưởng đến thân thể cao lớn, nghỉ hè trời nóng nực nó ở trên sân bóng rổ chạy một hai giờ, tinh thần cũng không phải rất tốt." Triệu Vệ Quốc tiếp lời.
"Không phải như nhau sao? Lau nhà đau eo, thỉnh thoảng lau còn tạm được, ngày nào cũng lau thì khẳng định không chịu nổi." Hứa Đào đưa tay đánh bả vai Triệu Vệ Quốc.
"?" Triệu Vệ Quốc nhìn Hứa Đào nhíu mày, ngồi chờ Hứa Đào nói.
"Ngày mai hay là mời dì Thẩm đến làm vệ sinh đi, em không đành lòng nhìn con trai em mỗi ngày đều khổ cực như vậy." Hứa Đào than thở quyết định.
"Mẹ hiền sẽ sinh ra nhiều con hư."
"Anh làm cha kế cũng không biết tự kiểm điểm đi." Hứa Đào mắng.
Triệu Vệ Quốc mím môi lựa chọn yên lặng, người phụ nữ bao che con cái, anh không chọc nổi.
Triệu Lệ Nam lau nhà, làm việc nhà, sau đó đứa bé trai cúi đầu ủ rũ lên lầu trở về phòng.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc xem xong tin tức, ngồi một hồi, cũng trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trên thang lầu, Hứa Đào đi ở phía trước, Triệu Vệ Quốc thì ở phía sau cùng.
Hai người đi đến trong phòng, Triệu Vệ Quốc đang chuẩn bị cởi quần áo, ánh mắt lại nhìn về phía hộp đồng hồ đeo tay trên bàn, trong hộp còn có một đồng hồ đeo tay tinh xảo của đàn ông.
"Mua cho anh?" Triệu Vệ Quốc nhíu mày hỏi Hứa Đào.
"Ừ." Hứa Đào gật đầu một cái, chẳng lẽ cô chỉ mua mỗi một cái quần lót báo vằn cho anh sao?
"Đeo lên thử một chút." Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Quốc hất hất càm.
Mặc dù nói đây là một thế giới ở trong sách, nhưng quỹ tích vận hành không có gì kém với thực tế, cũng vì vậy, hôm nay Hứa Đào đi dạo cửa hàng tổng hợp, thấy cửa hàng đồng hồ thì đi vào đi bộ một vòng.
Sau đó nhìn thấy các loại đồng hồ đeo tay thuộc hàng sưu tầm có giá cả cao, vào lúc này cũng mới mấy ngàn, Hứa Đào cũng không có ý tưởng mua đồng hồ đeo tay cất giữ chờ nó tăng giá trị, nhưng thấy thích, cảm thấy cũng không tệ, tự nhiên cũng sẽ mua.
Cô mua cho Triệu Vệ Quốc đồng hồ đeo tay này thuộc về loại kinh điển, sau này cất giữ thì giá trị cũng đạt tới ba bốn trăm ngàn, nhưng bây giờ cũng chỉ mới mấy ngàn đồng.
Tay Triệu Vệ Quốc nhỏ dài, anh từ trong hộp lấy chiếc đồng hồ ra đeo lên, dây đeo dài ngắn cũng thích hợp.
"Cũng không tệ lắm." Hứa Đào nhìn đánh giá một chút, xoay người đi tắm.
Triệu Vệ Quốc nhìn bóng lưng Hứa Đào cười khẽ, quay đầu nhìn đồng hồ đeo tay, ừ, thật là đẹp mắt.
Anh nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay rất lâu, cho đến khi Hứa Đào đi ra, anh cũng có chút không chịu tháo xuống.
"Ngây thơ." Hứa Đào không nhìn nổi thúc giục anh: "Đừng xem nữa, nhanh đi tắm."
"Ừ." Triệu Vệ Quốc trịnh trọng cẩn thận đưa tay tháo đồng hồ xuống, nhẹ nhàng cất đi.
Hứa Đào nhìn động tác nhẹ nhàng kia của anh, thật là không biết làm sao nhưng cũng có chút vui vẻ, sau đó ngồi trước bàn hóa trang bắt đầu một loạt quy trình dưỡng da kiên nhẫn, dưỡng da kết thúc, mới nằm lên giường đọc sách giết thời gian, độ cong khóe miệng vẫn luôn hơi giơ lên.
Rất nhanh, Triệu Vệ Quốc cũng tắm xong đi ra nằm lên giường.
"Đúng rồi, hôm nay mẹ gọi điện thoại đến." Có thể là trước đó đã gọi điện thoại nhà, không có ai bắt máy, mới gọi đến công ty Đào Viên.
"Có nói chuyện gì sao?" Năm ngoái Triệu Gia Thôn gắn bộ điện thoại đầu tiên, liên lạc cũng thuận lợi rất nhiều, nhưng bình thường cũng liên lạc rất ít.
"Mẹ nói mắt của cha bị mờ cũng lâu rồi, hai ngày trước phát hiện sắp không nhìn thấy nữa, ở nhà cũng không thấy đường đi, cho nên đi tìm Vệ Cúc dẫn cha đến bệnh viện huyện thành làm kiểm tra."
"Bị mờ rất lâu làm sao đến khi không thấy rõ mới nói." Hứa Đào không nhịn được than thở: "Là nguyên nhân gì tạo thành, vấn đề đại sao?"
Niên đại này, mấy ông lão chính là như vậy, báo tin mừng không báo tin buồn, có chút bệnh đau thì chịu đựng, nhẫn không được nữa tùy tiện tìm ít thuốc để uống, kéo dài tới bệnh tình nghiêm trọng, mới có suy nghĩ coi trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận