Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 692. -

Bắt đầu từ sau khi Triệu Lệ Noãn ra đời đầy tháng cậu chụp hình chơi, hiện giờ chụp ảnh còn từng dự thi lấy được không giải thưởng có chút sức nặng, khiến cho hiện tại cậu chụp ảnh chơi cũng càng cao giá.
Lúc này sau khi cậu nhìn thấy hồ sen, liền cầm máy ảnh chụp ảnh tách tách, hình ảnh thường giống nhau, được cậu chụp ra, bất giác mang theo góc nhìn và sự xinh đẹp độc nhất, cậu vui vẻ thỏa sức chụp hết các góc ngách của thôn nhà họ Triệu.
“Trước đây hồi kiếm công điểm sân đập lúc bên này náo nhiệt lắm.” Mẹ Triệu cũng cảm khái sự thay đổi của thôn họ Triệu.
Hồ sen rất đẹp, cũng đẹp mắt, nhưng suy cho cùng không có cách nào thay thế được những ngày tháng trong ký ức.
“Sân đập lúa này từ năm con tám tuổi sau khi cho quay phim xong liền hoang phế.” Triệu Vệ Lan cũng lặng lẽ nói chuyện.
Thôn nhà họ Triệu đã từng là nơi cô ấy không muốn ở lâu, muốn trốn khỏi, nhưng hiện tại trở về lại phát hiện thời gian vội vã.
Ban đầu muốn trốn khỏi, bây giờ lại không thể trở về lần nữa.
Mọi người cứ trò chuyện cả đường như vậy, nhìn sự thay đổi của thôn nhà họ Triệu mấy năm nay, cảm thán thời gian vội vã.
Cha Triệu cũng đi dạo chậm rãi nhìn các kiểu hai mắt không đủ dùng, thôn nhà họ Triệu là nói cha Triệu sống cả đời, ông rất muốn khóa chặt tất cả ký ức và hồi ức của nơi này trong đầu.
Nơi sống rất lâu, nơi mắt có thể nhìn thấy đều là hình ảnh quá khứ.
“Con…trộm trứng…vịt, bị đánh.” Cha Triệu nhìn bãi lau sậy của con sông nhỏ xa xa, ông lão yếu ớt mím môi mỉm cười.
Nói mấy chữ cũng rất dùng sức, nhưng cha Triệu lại nói rất vui vẻ.
“Cha, cha còn nhớ sao!” Triệu Vệ Quốc nghe vậy mỉm cười tiếp lời.
Chuyện cha Triệu nói là lúc anh mười mấy tuổi còn chưa đi phục vụ quân đội, đại đội sắp xếp mấy đứa trẻ nhỏ tuổi trong thôn trong một đám vịt, sau khi vịt biết đẻ trứng, thường sẽ đẻ trứng trong đám lau sậy.
Triệu Vệ Quốc nghịch ngợm, cậu con trai mười mấy tuổi lên núi xuống sông đều giỏi, thường lặng lẽ bơi trong sông mò trứng vịt trộm về nhà, trộm đến mức thần không hay quỷ không biết, nhưng cha Triệu sau khi biết vẫn thường vẫn thường xách cây đánh anh.
Cơm lúc đó ăn là nồi cơm lớn, cuộc sống trong nhà cũng túng thiếu, một hai quả trứng vịt đều rất quan trọng.
“Chị gái, đợi Tiểu Bắc một chút!” Triệu Lệ Bắc kêu Triệu Lệ Noãn.
“Em nhanh lên một chút.” Triệu Lệ Noãn dừng bước kiên nhẫn đợi em trai.
“Hị ơi, ăn ơi, đợi Nhất Nhất.” Liêu Sơ Nhất của nhà Triệu Vệ Lan, cô bé mũm mĩm, đi đường lảo đảo, nói chuyện cũng vô cùng không rõ.
Sau khi Liêu Sơ Nhất học nói, học nói chuyện nhanh nhưng học vô cùng không rõ ràng.
Một đám trẻ Triệu Lệ Nam và Triệu Lệ Noãn, còn có Triệu Lệ Bắc bao gồm Ngô Học Văn đều học nói sớm, hơn nữa sau khi bắt đầu học nói, đều đọc chữ tương đối rõ ràng.
Chỉ duy nhất đứa trẻ Liêu Sơ Nhất này, đi đường lảo đảo mang theo dáng vẻ ngốc nghếch, phát âm cũng không rõ lắm, kêu chị gái anh trai, nghe được đều là hị gái, ăn trai, vô cùng buồn cười.
Triệu Lệ Bắc cứ chạy rất vui vẻ, Liêu Sơ Nhất còn dính lấy anh trai nhỏ bằng được, đuổi theo anh trai anh trai cả đường, cũng không ngại mệt, ai ngăn cũng không được, té rồi bò dậy tiếp tục vui vẻ đuổi theo, rất sợ bị anh trai chỉ gái vứt bỏ.
Bọn trẻ đang vui vẻ chơi đùa ồn ào, người lớn cũng tụ tập tán gẫu, mọi người ồn ào vui vẻ đi dọc một vòng hồ sen của thôn nhà họ Triệu.
Trước khi Triệu Vệ Hà làm trưởng thôn, hồ sen chính đã được thôn nhà họ Triệu mở ra, sau này bưởi vì nguyên nhân không có tiền lại hoang phế hai năm, hồ sen cũng biến thành ao bùn nuôi một ít cá mà thôi.
Mấy năm nay Triệu Vệ Hà làm trưởng thôn, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là quản lý hồ sen, mò cá trong hồ sen ra, rải hạt giống hoa sen xuống, sau khi lớn lên mới thả cá con xuống, cũng vì thế hoa sen năm nay nở rộ cũng vô cùng xinh đẹp.
“Ông nội, chúng ta cùng nhau chụp một tấm ảnh gia đình đi!” Người nhà họ Triệu Nhiều, số lần tập hợp đông đủ cũng ít.
Người nhiều, gia đình nhỏ cũng nhiều, chuyện cần phải băn khoăn cũng nhiều.
Dù Triệu Vệ Cúc và Triệu Vệ Lan đại đa số đều ở Dương Thành, nhưng thỉnh thoảng cũng phải đến bên nhà chồng ăn tết, Triệu Vệ Cúc gả gần còn đỡ, lúc cùng mẹ chồng trở về tỉnh Ôn ăn tế, Hứa Đào và Tần Dục Nhu cũng không để ý, có lúc Triệu Vệ Cúc sẽ dẫn mẹ Ngô cùng đến nhà họ Triệu vui vẻ ồn ào ăn tết.
Sống chung ở Dương Thành đã lâu, quan hệ của nhà họ Triệu và nhà họ Ngô cùng tương đối hòa thuận hơn sui gia bình thường nhiều, đương nhiên bọn họ cũng có lúc ở lại Dương Thành không về tỉnh Ôn ăn tết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận