Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 340. Khóc 1

Khuôn mặt Hoàng Kiều Vân không lộ vẻ tức giận: "Anh, nhưng mà một tháng anh giúp bọn họ kiếm bao nhiêu tiền như vậy mà."
"Em biết cái gì, im miệng cho anh, anh nói cho em biết, anh của em còn muốn làm việc cho giỏi để kiếm ít tiền cưới vợ, nếu bởi vì em mà làm mất công việc, anh xem như không có đứa em gái này." Hoàng Hoành Tráng liền trách mắng Hoàng Kiều Vân.
Anh ta thật sự không biết em gái bị cha mẹ nuôi thành đức hạnh này, rõ ràng là người xuất thân nghèo khổ, là mạng số nhỏ nhoi, lại có lòng muốn làm thiên kim nhà giàu.
"Anh. . ." Hoàng Kiều Vân không nhịn được khóc.
Cô ta cũng không hiểu, tại sao anh trai mình lại tức giận như vậy, rõ ràng một tháng anh trai kiếm bốn năm ngàn đồng cho công ty, giúp kiếm nhiều tiền như vậy.
"Đi, bây giờ đi thu dọn đồ đạc, hôm nay em đến ở nhà trọ, ngày mai trở về quê quán đi." Giọng Hoàng Hoành Tráng rất kiên định, một chút cũng không dám lấy công việc của mình ra làm trò đùa.
Công việc khó tìm, mất đi công việc này, nói không chừng anh ta lại phải đi làm công nhân.
"Anh, em không muốn trở về quê quán." Hoàng Kiều Vân lắc đầu gạt lệ khóc tỉ tê.
Hoàng Hoành Tráng cũng mặc kệ em gái Hoàng Kiều Vân có khóc hay không, kéo cô ta đi lên lầu, cơm tối cũng không ăn, để cho Hoàng Kiều Vân thu dọn hành lý.
"Nhanh lên một chút, dọn dẹp hành lý của em đi." Hoàng Hoành Tráng mở miệng.
"Anh, em sai rồi, em đi nói xin lỗi với bà chủ, em bồi tội với chị ta, em không muốn về nhà. Mẹ em không có ở đây, mẹ kế chỉ tốt với con ruột, em không muốn đi về chịu tủi thân." Hoàng Kiều Vân khóc mở miệng.
Hoàng Kiều Vân nhắc đến mẹ kế, Hoàng Hoành Tráng nghe vậy có chút mềm lòng, không thể làm gì khác hơn là nhìn em gái Hoàng Kiều Vân than thở: "Em không trở về cũng có thể, nhưng phòng nghỉ ngơi công ty em cũng không thể ở, ông chủ anh có những an bài khác, bà chủ dưới lầu mang về một cô gái nhỏ muốn để cho người ta ở."
Hoàng Hoành Tráng biết một chút tình huống đại khái, em gái này của anh ta có tính cách không tốt, ông chủ bọn họ không có ý kiến đối với chuyện ở nhờ phòng nghỉ ngơi, nhưng cô em gái này của anh ta không biết điều, lại còn gây chuyền phiền nhiễu.
Những ngày qua ở trong công ty, cô ta đắc tội không ít người, anh Phùng, Phùng Vĩnh Niên thật giống như cũng bởi vì cô ta chê vợ anh ta xấu xí, đến bây giờ cũng cảnh giác nghi ngờ, chủ yếu nhất là con bé này ngu xuẩn đến mức làm ầm ĩ với bà chủ.
Anh ta nghĩ tới những thứ này, sau một phen cân nhắc liền chuẩn bị để cho Hoàng Kiều Vân ở nhà trọ hai ngày, nếu như cô ta quả thực không muốn trở về quê quán thì tìm nhà ở lại, chỉ cần anh ta đi làm ở công ty thì có thể nuôi nổi.
"Thì ra là có người muốn vào ở, nhưng dựa vào cái gì mà em phải nhường giường ngủ, bảo chị Tần kia nhường không được sao?" Hoàng Kiều Vân không phục, đều là ở nhờ, cô ta là người tới trước thì dựa vào cái gì phải nhường giường ngủ.
"Dựa vào cái gì, dựa vào bên trong công ty không có người nào thích em, ai cũng có ý kiến với em được chưa?" Hoàng Hoành Tráng tự mình cũng biết, mấy ngày gần đây, mấy đồng nghiệp bình thường có quan hệ tốt đều rất ít khi tìm anh ta nói chuyện.
Chuyện này ít nhiều có liên quan đến cô em gái này.
". . ." Hoàng Kiều Vân vẫn còn chưa phục.
Nhưng mà Hoàng Hoành Tráng cũng kiên trì, bắt Hoàng Kiều Vân thu dọn hành lý, Hoàng Kiều Vân khóc ầm ĩ, anh ta cũng không để ý, tự ý xách hành lý của cô ta xuống lầu.
Hoàng Kiều Vân khóc sướt mướt, rất không cam lòng đi theo phía sau Hoàng Hoành Tráng.
Tốc độ Triệu Vệ Ny ăn cơm nhanh, cô ấy nhanh chóng ăn xong, nhanh chóng rửa hộp cơm sạch sẽ, liền chuẩn bị mang đến trả cho Hứa Đào, cô ấy biết, chị dâu nhà họ Triệu còn chưa ăn cơm tối.
Cô ấy cũng biết, tự mình đến Dương Thành, hành động này rất không ổn, cô ấy dựa vào chị dâu nhà họ Triệu mềm lòng mới nửa đường cản xe, đương nhiên cô ấy không muốn phụ lòng ý tốt của chị dâu nhà họ Triệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận