Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 229. Ý tứ 4

Cô còn tưởng rằng cô ngủ đủ rồi sẽ không ngủ được, không ngờ dựa vào Triệu Vệ Quốc không bao lâu liền ngủ, lúc tỉnh lại, chỉ còn Triệu Lệ Nam đang mặc đồ ngủ, đứng ở mép giường tủi thân.
“Mẹ, cha!” Triệu Lệ Nam hơi không vui, sau khi cậu bé tỉnh ngủ phát hiện bản thân đã đổi phòng, đi đến phòng mình, kết quả nhìn thấy cha mẹ đang ngủ trên giường cậu.
Không biết vì cái gì, tuổi còn trẻ, Triệu Lệ Nam mới ba tuổi đã cảm nhận được ý xấu của cha mẹ rất lớn.
“Haiz.” Triệu Vệ Quốc thở dài một tiếng muốn ngăn cản, đáng tiếc Hứa Đào vẫn tỉnh lại.
“Mẹ ơi.” Triệu Lệ Nam tủi thân gọi cô.
Tim Hứa Đào lập tức bị cậu bé gọi vỡ: “Sao thế? Cục cưng, mau qua đây, mẹ ôm một cái.”
“Mẹ, cha mẹ xấu, cướp giường của Tiểu Nam.” Triệu Lệ Nam lẩm bẩm, trề môi uất ức, được Hứa Đào ôm nhét vào giường, cậu dùng mông nhỏ hướng về Triệu Vệ Quốc.
“Việc này phải trách cha con.” Hứa Đào nói, bán đứng Triệu Vệ Quốc không có một chút cảm giác áy náy nào.
“Đúng vậy, cha xấu.” Triệu Lệ Nam hức hức ôm Hứa Đào, rất không vừa lòng với Triệu Vệ Quốc sau lưng.
Hứa Đào cười, ánh mắt nhìn về phía Triệu Vệ Quốc bên cạnh.
“Haizzz.” Triệu Vệ Quốc một tay chống sau đầu, nhìn dáng vẻ hai mẹ con ôm nhau, trực tiếp thở dài một hơi.
Vì chú Lưu gãy xương, Triệu Vệ Quốc đã ở bệnh viện bận rộn một đêm, sau khi Triệu Lệ Nam thức dậy, Hứa Đào cũng không ngủ tiếp, dỗ cậu bé dậy rửa mặt.
Triệu Vệ Quốc nằm ngủ tiếp, Hứa Đào dẫn Triệu Lệ Nam đi ăn sáng, sau đó ra ngoài mua đồ, gần đây đã mua rất nhiều vớ, quần áo, khăn quàng cổ, dù sao rất nhiều món đồ này có thể tặng cho người khác, lại không đắt tiền.
Thoáng một cái đã qua ba ngày, Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào đã sắp xếp xong Công ty Đào Viên, sau khi Hứa Đào dành chút thời gian mang bản thảo tiểu thuyết “Ba mươi sáu kế cho tình yêu” gửi bưu điện đến nhà xuất bản tỉnh Hải xong, cả nhà ba người, thu dọn hành lý lên đường về quê ở tỉnh Ôn ăn tết.
Càng gần tết, Hứa Đào cũng bất giác chờ mong.
Hứa Đào ở đời trước cũng chưa từng trải qua cảm giác rời xa quê hương, cũng chưa từng trải qua cảm giác đi về quê ăn tết, lại càng chưa trải qua loại cảm giác xa cách một năm hoặc rất lâu cả nhà mới gặp nhau, sum họp.
Thêm nữa, tỉnh Ôn bây giờ bầu không khí năm mới còn đặc biệt, trong ký ức nguyên chủ cũng rất thích tết, thả dây pháo vui đùa, thỉnh thoảng tỉnh Ôn còn có tuyết rơi, rất vui cũng rất thú vị.
Dù ăn tết, phần lớn là trẻ con vui vẻ, người lớn lo rầu, dẫu sao ăn tết cần phải tiêu tiền, chuẩn bị đồ tết, có thể giết heo náo nhiệt, nhìn con cái về nhà đoàn tụ đang bận rộn bên ngoài, cả nhà quây quần cùng nhau ăn cơm vui vẻ, lại cảm thấy vô cùng ấm áp, dẫu sao nhà họ Triệu rất coi trọng việc ăn tết.
“Chuyện anh xuất ngũ, thực sự anh vẫn chưa nói cho nhà biết.” Lúc Triệu Vệ Quốc lái xe, trên đường nhàm chán, hai ngày qua nghĩ tới về nhà, phản ứng của cha mẹ trong nhà biết anh đã xuất ngũ, không đi lính nữa, anh có hơi bối rối,
“Anh vậy mà chưa nói ư?” Hứa Đào nhíu mày than thở, cô nhìn Triệu Vệ Quốc, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
Từ góc độ của Hứa Đào, vẫn luôn rất tin tưởng Triệu Vệ Quốc, cô nào có thể ngờ tới, Triệu Vệ Quốc vậy mà giấu chuyện xuất ngũ hơn nửa năm trời, điều này thật giỏi.
Triệu Vệ Quốc im lặng nửa ngày: “Anh không dám nói.”
“Lúc trước anh đến quân đội làm lính, là cha anh đã nhờ vả không ít mối quan hệ, lần chiêu mộ quân lính đó, cả huyện Phượng Hoàng tổng cộng được ba người. Cha anh, cả đời chưa từng cầu xin ai, duy chỉ khi vì anh tranh danh sách đi lính, đã bất chấp các kiểu tìm quan hệ, cầu xin người ta.”
“Cha vẫn luôn gửi gắm kỳ vọng rất lớn với anh, chuyện anh xuất ngũ, anh vẫn không nghĩ được nên nói như thế nào, viết thư lại nói không rõ ràng, cũng sợ cha anh thất vọng, anh muốn về nhà rồi chính miệng nói chuyện anh xuất ngũ với ông, để ông đánh một trận cũng tốt, mắng một trận cũng được.
Triệu Vệ Quốc sống một mình ở Dương Thành nhiều năm, coi như con trai trưởng trong nhà, anh đã quen với việc báo tin tốt không báo tin xấu, cũng không muốn ở nơi xa xôi, gửi về một phong thư nhắn nhủ chuyện mấy năm sống trong quân đội của bản thân, anh không đành lòng, để người cha trước đây bất chấp mặt mũi thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận