Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 314. Lưu trữ 5

"Không, không được, cha." Tôn Phương khóc lắc đầu, bị bắt lấy cánh tay, cô ta giãy giụa không ra, cha Tôn nhìn luôn luôn có tính khí tốt, tựa như tượng đất, cô ta không biết làm sao: "Vệ Cường, em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh đừng bỏ mặc em. . ."
"Cha, mẹ, mọi người tha cho con đi. . ." Tôn Phương kêu, cầu xin Triệu Vệ Cường, lại cầu xin cha Triệu mẹ Triệu.
Mẹ Triệu trực tiếp nghiêng đầu, lười phản ứng với Tôn Phương, bà chỉ muốn người nhà họ Tôn đi nhanh lên, tránh làm bẩn gian nhà chính của nhà họ Triệu.
Bà cũng nhìn ra, Tôn Phương phỏng đoán cũng là bắt chước, cô ta thấy vấn đề của mẹ mình cũng không nhỏ, cha Tôn như tượng đất cũng có thể bị chọc giận đến đánh phụ nữ, chắc hẳn cũng là ẩn nhẫn rất nhiều năm rồi.
Tượng đất nổi giận, mới thật sự đáng sợ.
"Đi, kéo mẹ con về." Cha Tôn tự mình nắm Tôn Phương, đồng thời nói chuyện với con trai lớn và con gái nhỏ.
"Được." Con trai lớn và con gái nhỏ nhà họ Tôn lập tức gật đầu, hai người kéo mẹ Tôn đi ra ngoài.
Mẹ Tôn bị đánh rất chật vật, chỉ có thể bị hai đứa bé lôi đi, giống như là một khúc gỗ.
Bên này nhà họ Tôn làm ầm ĩ một trận cũng rời đi, cha Triệu và mẹ Triệu cũng rối rít thở phào nhẹ nhõm, may mắn nhà họ Tôn còn có một người phúc hậu biết điều, nếu không đối mặt với mẹ Tôn dai như đĩa kia, chuyện này thật đúng là không dễ xử lý.
Nhà họ Tôn đi rồi, chỉ còn Triệu Hòa Phong và thôn trưởng Triệu Kim Duệ, cha Triệu lại hút thuốc, ánh mắt mới nhìn về phía thôn trưởng Triệu Kim Duệ của Triệu Gia Thôn.
Triệu Kim Duệ rất có ánh mắt, cũng rất thức thời, nhà họ Tôn vừa đi, ông ta cũng biết, nên thu thập xử lý con trai không chịu thua kém này của mình, liền lập tức cười xòa.
"Anh Hải Trụ, con trai này của tôi bị chiều hư, là nó không biết chừng mực làm bậy, phá hư một mối hôn sự tốt, Vệ Cường cũng đúng là bị ấm ức." Triệu Kim Duệ mở miệng nói chuyện, trực tiếp phê bình Triệu Hòa Phong, cũng áy náy nhìn Triệu Vệ Cườn một chút g.
Triệu Kim Duệ rất thông minh, lời khó nghe tự mình nói trước, ngược lại làm cho cha Triệu có chút không biết nên tiếp lời như thế nào.
"Vệ Cường là một đứa bé ngoan, tôi cũng nhìn nó lớn lên, chuyện này là thằng nhóc Triệu Hòa Phong này sai, nên đánh nên mắng, tôi đều không ý kiến." Triệu Kim Duệ vừa nói, ánh mắt liếc Triệu Hòa Phong bị rơm rạ trói lại trong sân.
"Cha." Triệu Hòa Phong nhất thời có chút bối rối.
"Con im miệng." Triệu Kim Duệ nghe được Triệu Hòa Phong lớn tiếng kêu, uy nghiêm mở miệng khẽ quát, ngay sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Hải Trụ: "Anh Hải Trụ, chúng ta đều là người Triệu Gia Thôn, chuyện này dù sao cũng không vinh dự, rất mất mặt."
"Tôi biết, tôi nói lời này không thích hợp, nhưng vẫn mong anh Hải Trụ có thể nể tình tôi da mặt mỏng, bỏ qua cho con trai tôi một lần, nhà chúng ta đồng ý bỏ ra hai trăm đồng tiền cho Vệ Cường coi như là bồi thường. Thật, nếu như nó không phải con ruột của tôi, tôi cũng muốn đưa đồ hỗn trướng này đến đồn công an, nhưng mà anh cũng biết, nhà tôi chỉ có một đứa con trai này, tôi cũng là thật sự không có biện pháp đưa nó đến nơi đó." Triệu Kim Duệ tận tình mở miệng, giọng nói cũng không biết làm sao.
Hơn nữa thật ra Triệu Kim Duệ cũng biết, ông ta chẳng qua là cố gắng tiêu tiền tiêu tai thôi.
Triệu Hòa Phong và Tôn Phương cũng không chuyện phát sinh chuyện gì mang tính thực chất, chẳng qua là bị bắt mà thôi, dưới tình huống như vậy, nếu như nhà họ Triệu bắt chuôi thế nào cũng phải ầm ĩ, cũng là không có đạo lý.
Bây giờ ông ta đồng ý dàn xếp ổn thỏa, lại bỏ tiền bồi thường, cũng coi là biện pháp điều hòa.
Dù sao thì ông ta cũng là trưởng thôn của Triệu Gia Thôn, người nhà họ Triệu còn phải sống ở Triệu Gia Thôn, đương nhiên cũng không nên làm lớn chuyện, Triệu Vệ Cường cũng trẻ tuổi, sau này đường còn dài, không cần phải quyết tuyệt như vậy.
". . ." Triệu Vệ Cường ở bên cạnh nghe Triệu Kim Duệ nói, hai tay nắm quyền thật chặt.
Anh ta không muốn cầm hai trăm đồng bồi thường, cũng không muốn chuyện cứ bỏ qua như vậy, anh ta cảm thấy tức giận, cảm thấy bực bội, nhưng mà không biết có thể xử lý Triệu Hòa Phong như thế nào.
Tiếp tục làm tiếp, anh ta và Triệu Hòa Phong cũng không chiếm được chỗ tốt, nhưng mà anh ta lại không cam lòng, trước kia Triệu Hòa Phong nói những lời đó, giống như là đao lăng trì anh ta vậy, cho tới bây giờ anh ta chưa từng bực bội như thế.
"Vệ Quốc con thấy thế nào ? Vệ Cường tự mình nghĩ như thế nào?" Cha Triệu nghiêng đầu hỏi Triệu Vệ Quốc và Triệu Vệ Cường.
Mặc dù Cha Triệu đứng đầu một nhà, nhưng mà tuổi tác con cái cũng lớn rồi, quyết định chuyện này thế nào còn phải do Triệu Vệ Quốc và Triệu Vệ Cường tự làm chủ.
"Anh cả. . ." Triệu Vệ Cường nắm tóc, luống cuống nhìn về phía Triệu Vệ Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận