Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 559. Con trai 1

"Đúng vậy! Mẹ nhìn giống như là mang thai, trước tiên con cũng đừng tức giận, mẹ đi hỏi nó một chút xem là chuyện gì xảy ra? Không phải mang thai là tốt nhất, nếu như thật sự mang thai thì sinh ra là được.”
"Nhưng sau này nó cũng không thể làm ẩu bên ngoài nữa, cái đó, để cho nó đi ra bên ngoài dứt khoát sạch sẽ, đứa bé trong bụng của nó, mẹ, mẹ sẽ xem như là con của con, mặc dù nó có sai, chỉ cần cô sống qua ngày thật tốt, chuyện này, con chờ một chút, cũng đừng để đứa bé kia chịu thiệt." Mẹ Triệu vừa nói chuyện vừa rất cố gắng bày ra quyết tâm, hốc mắt còn đỏ một chút.
Chuyện này nói thật thì là không tốt, bà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chỉ có thể để cho Vệ Quốc nhịn một chút, cũng là cân nhắc vì nhà họ Triệu.
Hứa Đào cũng xem như là định hải thần châm của nhà họ Triệu, những năm này nhà họ Triệu xảy ra không ít chuyện, chuyện trong chuyện ngoài, nếu như không có Hứa Đào giúp đỡ thì thật đúng là không biết sẽ ra sao, dĩ nhiên, chuyện này cũng khiến trong lòng mẹ Triệu khó chịu.
Nhưng mà Hứa Đào muốn làm mẹ, muốn sinh đứa bé thì cũng phải hiểu tâm tư này.
Triệu Vệ Quốc có chút buồn cười: "Mẹ, trước tiên mẹ đừng suy nghĩ nhiều như vậy, có phải mang thai hay không còn chưa chắc chắn! Để sau khi xác định thì con sẽ giải thích với mẹ."
Triệu Vệ Quốc muốn nói cho mẹ Triệu biết, thật ra thì thân thể anh không thành vấn đề, nhưng lại sợ lỡ như Hứa Đào không phải mang thai, bên này anh nói lời thật, sau này áy náy và lòng tốt của mẹ anh đối với Hứa Đào cũng sẽ thay đổi.
Có thể nhìn ra bà cụ đối với Hứa Đào không tệ, nhưng mà bà mở miệng nói anh đừng so đo là hết sức hiếm thấy, Triệu Vệ Quốc cũng không dám thử thăm dò ranh giới cuối cùng của mẹ Triệu.
"Được, con, nhưng mà con đừng kích động, chớ mắng người, đừng gây gổ, Tiểu Đào thật sự sai, nhưng con cũng phải nói chuyện cho tốt. Con phải rộng lượng một chút, chuyện này là tự con có vấn đề, con nói có phải không?” Mẹ Triệu sầu khổ nói chuyện dặn dò.
Thật ra thì mẹ Triệu tự mình cũng có chút muốn khóc, tiếp nhận thôi vậy. Không chấp nhận để cho bao nhiêu sự chán ghét và để tâm ở trong lòng vỡ lở ra, cuộc sống đang yên ổn này cũng phải khuấy loạn, cũng không có biện pháp, ai bảo con trai Triệu Vệ Quốc của bà có lỗi với Hứa Đào trước, ai!
Ăn tết, thật tốt, làm sao lại đột nhiên xảy ra chuyện bận tâm như vậy.
"Con biết rồi.” Triệu Vệ Quốc mím môi cười cười.
"Ai!" Mẹ Triệu nhìn bóng lưng Triệu Vệ Quốc than thở.
Hứa Đào ở trong phòng vệ sinh nôn ọe hồi lâu, xoa khóe miệng một chút, sau khi ói xong đồ trong bụng, trạng thái cũng khôi phục một ít, ngược lại cũng không khó chịu như vậy nữa.
Triệu Vệ Quốc và mẹ Triệu nói chuyện xong trở về, nhìn Hứa Đào một chút, sắc mặt cô đỏ thắm, nhìn không có gì không đúng, mang thai sao? Triệu Vệ Quốc nghĩ, hơn phân nửa là mẹ anh suy nghĩ nhiều.
Triệu Vệ Quốc cũng không vội vã nói chuyện với Hứa Đào, đêm ba mươi tết, người lớn đứa trẻ cũng trở về phòng nghỉ ngơi, Triệu Vệ Quốc mới cùng Hứa Đào trở về phòng.
Bên này mẹ Triệu và cha Triệu cũng trở về phòng, nằm ở trên giường lăn qua lộn như nướng bánh, buồn phiền than thở không dừng được.
Có thể không buồn sao? Bà vừa sợ Triệu Vệ Quốc tủi thân, lại sợ hai vợ chồng ầm ĩ xảy ra vấn đề, trong nhà phải làm thế nào?
"Bà lăn qua lộn lại làm gì?" Cha Triệu cau mày đặt câu hỏi.
Bà cụ đêm ba mươi có bộ dáng này, không ngủ thở dài than ngắn, kỳ kỳ quái quái.
"Ai, ông không hiểu." Mẹ Triệu thở dài qua loa lấy lệ trả lời một câu.
Chuyện Triệu Vệ Quốc không thể sinh con mẹ Triệu chưa nói qua với ai cả, cũng không nói với cha Triệu, chuyện này, vẫn luôn là bí mật trong lòng bà.
Bây giờ nếu Hứa Đào mang thai, bà càng không thể nói, bà là một người phụ nữ, còn có thể hiểu được tâm tình của Hứa Đào, người phụ nữ muốn sinh đứa bé, thật sự rất bình thường, đến tuổi nhất định, là một người phụ nữ thì cũng sẽ muốn làm mẹ, chuyện này mẹ Triệu nhìn nhận nó thuộc về thiên tính.
Bà thân là người làm mẹ, thay Triệu Vệ Quốc buồn phiền. Nhưng mà bà cũng quả thật có thể hiểu Hứa Đào không dễ dàng, cho nên bà mới mở miệng khuyên Triệu Vệ Quốc, để cho Triệu Vệ Quốc không cần nổi giận.
Bà suy nghĩ mà không nói ra, cũng sợ nếu cha Triệu biết chuyện này thì ông không thể tiếp nhận.
Đàn ông đối với chuyện con trai, cháu trai có phải ruột thịt của mình hay không vẫn rất để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận