Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 82. Tiểu Chí 3

"Anh bạn nhỏ, cám ơn cháu nhé!" Lý Uẩn Thịnh ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Chí, cũng nhìn ra đứa nhỏ này gầy yếu, trên trán còn có vết máu, nghe xong lời Hứa Đào không nhịn được cảm động, đồng thời đưa hai tấm tiền màu xám cho Tiểu Chí.
"Tiền này tuy rằng nhiều nhưng không phải của chú nên chú không thể toàn quyền làm chủ, hai trăm đồng này là tiền cá nhân chú xuất ra khen thưởng cháu nhặt của rơi biết trả lại cho người đánh mất" Lý Uẩn Thịnh hòa ái sờ đầu Tiểu Chí.
Người đàn ông trung niên nói nghiêm túc không đem đứa nhỏ hoàn toàn là trẻ con mà đối đãi.
"Chú....."Tiểu Chí chớp mắt nhìn Lý Uấn Thịnh, sau đó hoảng loạn ngẩn đầu nhìn Hứa Đào mờ mịt không biết làm sao.
"Lấy đi! Đây là một chút tâm ý của chú" Hứa Đào gật đầu với Tiểu Chí: "Nói cám ơn với chút"
So sánh với 5000 đồng thì chẳng bao nhiêu nhưng hai trăm khối này Tiểu Chí hoàn toàn hợp lý mà nhận lấy, cũng nên khen thưởng cho tiểu tử này.
Tiểu Chí điều kiện sinh hoạt không tốt từ một cái bao bố cũ bên cạnh có thể nhìn thấy rõ, trong đó toàn là rác ve chai, đứa nhỏ này là đi nhặt đồ bán đổi tiền! Đứa nhỏ mới năm tuổi thôi mà....
Hứa Đào nhìn Tiểu Chí trong lòng dâng lên một cổ chua xót đau lòng, đứa nhỏ mới năm tuổi phải được tận hưởng cuộc sống ấm áp gia đình mới phải.
Tiểu Chí mím môi chớp mắt hồi lâu mới nhận lấy hai trăm đồng, cẩn thận xếp lại rồi gao gắt nắm trong tay, sau đó khomg lưng cúi người cảm tạ Lý Uẩn Thịnh: "Cám ơn chú".
Đứa nhỏ mặc dù mới năm tuổi nhưng cũng biết tác dụng của đồng tiền, hai trăm đồng này có thể mua thật nhiều đồ vật.
"Là chú phải cám ơn cháu" Lý Uẩn Thịnh vuốt đầu Tiểu Chí vừa cảm kích vừa đau lòng đứa nhỏ.
Hôm nay đi lấy 5000 đồng ở bưu cục là tiền của công xưởng nếu đánh mất sợ là xong đời, may mắn tìm về được, ông thật sự cảm tạ Tiểu Chí, nếu không có Tiểu Chí sợ là cái mạng này không biết phải làm sao.
Tiểu Chí cũng không hiểu phần cảm kích tận sâu trong lòng ông, chỉ cho rằng mình làm vậy là đúng, nhận hai trăm đồng liền biết ơn với ông.
"Cô gái, đây là địa chỉ cùng số điện thoại trong xưởng tôi, cô cầm về sau anh bạn nhỏ này có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ dẫn đến tìm tôi sẽ tận lực giúp đỡ" Lý Uẩn Thịnh đứng lên từ trong tập công văn rút ra cây bút viết xuống địa chỉ và số điện thoại đưa cho Hứa Đào.
Hứa Đào biết Lý Uẩn Thịnh còn có việc gấp rời đi liền vội vàng giúp Tiểu Chí nhận lấy tờ giấy kia: "Tôi giúp đứa nhỏ này nhận lấy, nếu có việc cần giúp thì sẽ dẫn đứa nhỏ lại gặp ngài".
Tiểu Chí là đứa nhỏ cha kế không đau, mẹ ruột không thương, mới năm tuổi, tương lại vẫn còn dài.
Hứa Đào nhìn Tiểu Chí đáng thương chỉ có thể làm giúp đứa nhỏ một ít việc mà khả năng cho phép.
Lý Uẩn Thịnh cho hai trăm đồng đáp tạ Hứa Đào cảm thấy có thể đây là cơ hội để cho Tiểu Chí gặp được mối thiện duyên duyên này giúp ích cho tương lai đứa nhỏ.
Công ty điện tử Quang Minh là một xưởng lớn, cho dù là đời sau cô cũng nghe được tên của công ty này, hiện giờ Lý Uẩn Thịnh phó xưởng trưởng, về sau chức vị có lẽ càng cao, như vậy sau này Tiểu Chí có nhu cầu giúp đỡ không chừng tương lai Tiểu Chí thay đổi.
Cho nên địa chỉ cùng số điện thoại này cô không chỉ muốn lưu lại mà còn giữ gìn cho tốt, hy vọng Tiểu Chí được báo đáp cho việc tốt của mình hôm nay.
"Đi thôi! Về nhà" Hứa Đào thu tờ giấy rồi gọi Tiểu Nam và Tiểu Chí về nhà.
"Dì, con còn muốn nhặt đồ đổi tiền" Tiểu Chí nhìn lại bao bố to, lại nắm chặt hai trăm dồng trong tay, nó vẫn không tính toán nghỉ nhặt đồ bán lấy tiền
Nó nhặt cả buổ trưa có thể bán được một mao đến hai mao tiền lận đó!
"......." Hứa Đào nhìn đứa nhỏ mà nước mắt muốn trào ra: "Tiểu Chí, dì biết Tiểu Chí thông, tờ địa chỉ này cùng hai trăm đồng con có thể tự cất giữ được đúng không?" Hứa Đào cong lưng dò hỏi nó.
"Dạ" Tiểu Chí kiên định gật đầu.
Nó sẽ giữ gìn cẩn thật tiền cùng tờ giấy! Nó biết tờ giấy này có thể tìm được chú kia nha.
"Vậy được, dì đưa tờ giấy cho Tiểu Chí bảo quản" Hứa Đào suy xét một hồi rồi lấy giấy bút trong túi nhỏ mang theo bên người sao lại địa chỉ cùng số điện thoại trong tờ giấy lần nữa phòng ngừa Tiểu Chí đánh mất, sau này cần có cái mà lấy ra.
"Phải giữ cẩn thận biết không?" Hứa Đào không an tâm dặn lại nhiều lần.
"Dạ, Tiểu Chí đã biết, dì" tuy rằng mới năm tuổi nhưng hoàn cảnh sinh tồn khiến Tiểu Chí trưởng thành sớm.
"Vậy con tranh thủ về nhà sớm một chút, đói bụng thì đến nhà dì ăn điểm tâm nha" Hứa Đào sờ đầu Tiểu Chí, cũng không ngăn cảm Tiểu Chí muốn tiếp tục đi nhặt điểm đồ vật.
Đứa nhỏ này xác thật đáng thương, cuộc sống này khiến bé nhanh chóng trưởng thành, nếu là Tiểu Nam cô tuyệt đối không nở để bé khổ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận