Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 470. -

"Tiệm văn phòng phẩm, ý tưởng này cũng không tệ lắm." Triệu Vệ Quốc gật đầu một cái.
Triệu Lệ Nam mới năm bốn tiểu học, mua các loại đồ dùng học tập cũng tốn phí không ít, mặc dù đều là vật nhỏ, một cây viết một cục gôm, nhưng mà mở ở bên cạnh trường học, kiếm tiền lời để ổn định cuộc sống tuyệt đối không thành vấn đề.
"Dương Thành bên này bán sỉ văn phòng phẩm rất có lời, chủ yếu là tiền mướn cửa hàng mặt tiền, anh để cho Hạng Hưng Vượng hỗ trợ tìm một chút xem ở gần trường trung học có cửa hàng mặt tiền thích hợp hay không, nếu như trung học không có, tiểu học cũng được, thích hợp liền mua lại." Hứa Đào thương lượng với Triệu Vệ Quốc.
Trong tay cô và Triệu Vệ Quốc có chút tiền, tạm thời trước mắt cũng không có những thứ ý tưởng khác, nhiều nhất chính là mua một vài nhà đất thích hợp.
Triệu Vệ Cúc quá hiểu chuyện, người hiểu chuyện chính là thời điểm anh cần cô ấy làm gì đó, cô ấy cũng sẽ bỏ ra, biết anh sống tốt, cô ấy sẽ vui vẻ lui đến ngắm nhìn, cho dù tự mình có thể cũng sống không tốt, nhưng cũng vẫn không muốn mở miệng quấy rầy.
Nếu như Triệu Vệ Cúc nguyện ý mở tiệm, không đủ tiền nhất định sẽ mở miệng mượn bọn họ, nhưng Hứa Đào cũng sợ trong lòng cô ấy có áp lực.
Cửa hàng mặt tiền ở gần trường học được rất nhiều gia trưởng coi trọng học tập của trẻ nhỏ mà tăng giá, bây giờ mướn nhà thích hợp, mở tiệm văn phòng phẩm, ngày nào đó chủ nhà đỏ mắt thấy làm ăn khá muốn lấy lại cửa hàng mặt tiền, sợ cũng không thể làm gì được.
Cho nên mua cửa hàng mặt tiền là đáng tin nhất, sau đó dùng giá cả tương đối ưu đãi cho vợ chồng Triệu Vệ Cúc thuê lại, cũng có thể bảo đảm cửa hàng mặt tiền sẽ không xảy ra vấn đề, cho dù tiệm văn phòng phẩm không kiếm được nhiều, cũng có thể bảo đảm cuộc sống cơ bản của bọn họ, ở thời điểm thích hợp giao căn nhà lại cho bọn họ.
Triệu Vệ Quốc nghe Hứa Đào nói xong, dĩ nhiên không ý kiến gật đầu.
Thương lượng xong chuyện mở tiệm văn phòng phẩm, Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Quốc, không nhịn được bắt đầu mắng.
"Nói thật, mấy anh chị em nhà anh thật sự thú vị, tính tình mỗi người không giống nhau, hiểu chuyện, được cưng chìu thì cưng chìu, ngây thơ thì ngây thơ, có thể góp thành người một nhà cũng là không dễ dàng." Hứa Đào cười thổn thức nói chuyện.
"Nghe được tầng hàm nghĩa sâu hơn trong lời nói của em." Triệu Vệ Quốc nhìn về phía Hứa Đào nhíu mày.
Hứa Đào cười: "Nguyện nghe nói rõ."
Triệu Vệ Quốc không biết phải nói thế nào: "Anh không ở nhà, Vệ Cúc chính là chị cả, trách nhiệm cũng do nó gánh, nó tự nhiên phải hiểu chuyện, cha mẹ khó tránh khỏi cũng sẽ không xem trọng nó một chút. Vệ Cường là bé trai, cha mẹ không phải đặc biệt trọng nam khinh nữ, nhưng cũng có ý tưởng nuôi con trai dưỡng già, tự nhiên sẽ tốn thêm chút tâm tư trên người Vệ Cường."
"Ừ." Hứa Đào gật đầu.
"Vệ Lan nhỏ tuổi nhất, thời điểm đó còn không biết khổ, cũng chưa ăn khổ, cuộc sống trong nhà cũng phát sinh biến hóa, trong bốn anh em chúng ta, duy nhất chưa từng ăn qua cháo khoai lang cũng chỉ có nó, chưa từng trải qua khổ cực thì đương nhiên là ngây thơ." Triệu Vệ Quốc ngược lại đều biết, Hứa Đào đang nói đến ai.
"Cháo khoai lang?" Hứa Đào nhíu mày.
"Em chưa từng ăn?" Triệu Vệ Quốc hỏi ngược lại.
Hứa Đào vắt hết óc suy nghĩ, vẫn là chưa từng ăn, cha mẹ nhà họ Hứa đối với đứa con gái duy nhất đặc biệt thương yêu, cực khổ mấy năm, mặc dù không bằng nhà người ta có tiền ăn thịt cá, nhưng cũng không để cho Hứa Đào đói bụng.
"Cháo khoai lang là xắt khoai thành sợi nhỏ rồi phơi khô, thời điểm trong nhà không đủ cơm ăn sẽ thường xuyên thêm chút khoai lang vào để nấu cùng." Triệu Vệ Quốc thuật lại một chút: “Dù ăn no rồi vẫn cứ cảm thấy đói.”
Hứa Đào mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng cô vẫn luôn không biết chuyện thêm khoai lang phơi khô vào nấu chung với cơm để ăn.
"Cháo khoai lang đó, trước kia em còn tưởng rằng không phải cho người ăn. . ." Hứa Đào vừa nói, theo bản năng lắc đầu kịp phản ứng, sợ Triệu Vệ Quốc hiểu lầm ý của cô, liền giải thích: "Không phải, trước kia ở quê quán, thấy hàng xóm cách vách cũng có phơi, em vẫn luôn không hiểu phơi làm gì, kết quả là thấy thím kia phơi khoai lang khô để nuôi heo."
Vừa nói, biểu tình Hứa Đào có chút lúng túng, luôn cảm giác tự mình đang mắng người.
"Trước kia điều kiện không tốt thì cho người ăn, sau đó điều kiện tốt, cơm có thể ăn no, cũng chỉ dùng nuôi heo." Triệu Vệ Quốc không tức giận, chuyện này rất bình thường, từ cuối năm sáu mươi đến cuối năm bảy mươi, những năm kia cuộc sống đặc biệt khổ, để cho người nhà ăn no mặc ấm đều là vấn đề lớn.
Những cô gái không chịu nhiều cực khổ giống như Hứa Đào ngược lại không nhiều, nông thôn tỉnh Ôn bên kia, trên bàn ăn hơi có chút đồ ăn ngon, cha mẹ vì cho con trai ăn, sẽ tìm các loại lý do lừa dối con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận