Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 602. Ăn hết 3

“Ờ, Noãn Noãn là vì anh trai ăn hết bánh ngọt của con, cho nên con không vui đúng không?” Hứa Đào cười hỏi, ánh mắt liếc nhìn Triệu Lệ Nam đang phiền não buồn rầu bên cạnh.
Thằng bé sẽ cố ý cướp bánh ngọt của em gái ăn sao? Hiếm à nha! Chẳng phải đều cố ý để dành cho em gái ăn sao?
Triệu Lệ Nam nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thắc mắc của Hứa Đào, có chút buồn rầu: “Con bé muốn mang bánh ngọt cho đứa bé trai ở nhà trẻ ăn, con đói rồi, đúng lúc ăn hết.”
Giải thích một cậu, không nói bản thân đúng lúc ăn chanh ghen tị không vui!
“Ồ!”
“Ùm ùm, anh trai xấu, không cần anh trai.” Triệu Lệ Noãn không vui bĩu môi tố cáo.
Hứa Đào mím môi: “Không cần anh trai nữa sao?”
“Dạ, không cần.” Triệu Lệ Noãn gật cái đầu nhỏ rất kiên định.
Đây là bị tổn thương nặng nề rồi, phân lượng của cậu bé kia còn rất nặng, Hứa Đào cũng không tiếp tục xem trò vui nữa, định an ủi trái tim bị thương của con trai một chút.
“Tiểu Noãn, anh trai đói nên ăn bánh ngọt của con, Noãn Noãn liền tức giận đây có phải không tốt lắm không, con không nỡ để anh trai ăn sao?” Hứa Đào mở miệng hỏi cô bé.
“Không phải, anh trai cố ý ăn.” Triệu Lệ Noãn lắc đầu, giọng điệu chắc chắn.
Cô bé phân biệt rõ ý của anh trai, đói ăn và cố ý ăn mới không giống nhau.
Hứa Đào tiếp tục mím môi, đôi mắt đảo quanh: “Nhưng, bình thường Noãn Noãn thích ăn bánh ngọt, anh trai cũng thường để dành bánh của mình cho con ăn đúng không? Anh trai anh ấy cũng rất thích ăn bánh ngọt đấy! Sao Noãn Noãn có thể vì anh trai đói ăn bánh ngọt của con một lần con liền không vui!” Hứa Đào kiên nhẫn nói chuyện dỗ dành cô bé.
Từ nhỏ Triệu Lệ Nam đã thích đồ ngọt, kiểu bánh kem tráng miệng này, cậu cũng rất thích, sau lần đầu tiên ăn sinh nhật, Triệu Lệ Nam có đam mê đặc biệt với bánh ngọt.
Nói thật, nếu không phải Triệu Lệ Noãn, ai cũng đừng mơ lấy được một phần bánh ngọt nhỏ từ trong miệng cậu.
Mặc dù Triệu Lệ Nam cũng rất thích ăn, nhưng cậu vẫn sẽ để dành một phần cho Triệu Lệ Noãn ăn, Hứa Đào nào không biết điểm này.
Cũng vì thế, biết hai anh em vì chuyện này giận dỗi, Hứa Đào theo bản năng muốn bảo vệ Triệu Lệ Nam một chút.
Triệu Lệ Noãn tức giận dĩ nhiên không sai, nhưng suy cho cùng cô bé hơi ngang ngược một chút, ỷ vào anh trai cưng chiều cô bé, nên không kiêng nể gì cả!
Triệu Lệ Nam cưng chiều cô bé như thế, làm đủ thứ cho cô bé, cô bé đều đã quên rồi, điều này không tốt lắm.
“...” Hình như lời của mẹ không sai, đôi mắt Triệu Lệ Noãn liền lướt qua anh trai bên cạnh một cái.
Anh trai lúc nào cũng để dành bánh ngọt cho cô bé ăn mà! Hôm nay ăn hết, đoán chừng thật sự là vì đói rồi!
Ánh mắt cô bé bắt đầu lộ vẻ băn khoăn áy náy.
“Anh trai luôn để dành một phần bánh ngọt cho con ăn, hôm nay ăn của con rồi, con liền giận anh trai, có phải Noãn Noãn không đúng lắm không?” Hứa Đào tiếp tục hỏi cô bé.
“Dạ.” Triệu Lệ Noãn cảm thấy bản thân bị thuyết phục thành công rồi.
Năng lực suy nghĩ nói chuyện của cô bé không trưởng thành lưu loát như thế, nhưng cô bé vẫn nghe hiểu đúng và sai.
Chỉ cần kiên nhẫn nói với cô bé, trái lại cô bé có thể nghe hiểu vấn đề đúng và sai.
Cô bé mơ hồ cảm nhận được, bản thân hình như thực sự không nên giận anh trai, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, cũng không muốn tha thứ cho anh trai như vậy, cô bé nằm trong lòng Hứa Đào rên rỉ buồn rầu.
Hứa Đào sờ đầu cô bé khẽ cười, Triệu Lệ Nam cũng nhìn cô bé một cái, định đợi lát nữa cô bé bớt giận, liền tiếp tục dỗ dành cô bé.
Nghĩ vậy, Triệu Lệ Nam yên lặng đứng dậy, xoay người chạy xe đạp của cậu ra ngoài.
Triệu Lệ Nam ra ngoài làm gì, Hứa Đào không hỏi, cô bế con gái dỗ dành một chút, cô bé liền nín khóc mỉm cười, chưa bao lâu đã vui vẻ lại.
Triệu Lệ Nam ra ngoài mua một phần bánh ngọt lớn trở về, định bồi thường cho em gái, mặc dù cậu không muốn bồi thường nhưng cũng không nỡ để em gái giận mình.
Cô bé Triệu Lệ Noãn nghe thấy tiếng mở cửa của anh trai về nhà, cô bé đang ngồi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình, chợt có ý nghĩ trốn bên cạnh ghế sô pha, để lộ ra một cái chân ngắn nhỏ, định dùng cái chân ngắn nhỏ cho anh trai vấp té.
Triệu Lệ Nam đặt bánh ngọt lên bàn, cũng cất bước đi về phía sô pha, định làm hòa với em gái, nhưng nhìn thấy cái chân ngắn nhỏ đưa ra, cô bé trốn bên cạnh ghế sô pha, hành động ngây thơ, ý nghĩ cũng ngây thơ.
Cái chân ngắn nhỏ này còn có thể để cậu vấp ngã được sao?
Triệu Lệ Nam chỉ cảm thấy buồn cười, cười sự ngây thơ của em gái, cô bé hai tuổi thật ngốc nghếch nhưng vẫn đi qua theo bản năng, giả vờ phối hợp bị em gái làm vấp té.
“Ây da! Đau quá, là ai âm thầm làm tôi vấp té!” Triệu Lệ Nam giả vờ té, kỹ năng diễn xuất khoa trương, nhưng lấy được sự vỗ tay vui vẻ của em gái.
“Là em! Hi hi!” Triệu Lệ Noãn đắc ý nghiêng cái đầu nhỏ về phía anh trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận