Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 533. Vứt bỏ 4

Sau khi cô nghe lén, biết là trở mặt với nhau, có chút vui sướng, nhưng cũng đúng lúc Diệp Chấn Hoa ra ngoài gặp được, ý thức được hành động của mình chuốc lấy phiền phức cỡ nào.
Nhưng lúc đó cô bị Triệu Vệ Quốc dắt tay, anh bên cạnh đã cho cô sức mạnh rất lớn, nếu không có Triệu Vệ Quốc, kỳ thực chắc chắn cô sẽ hốt hoảng luống cuống.
Có chút may mắn, có chút sợ hãi, cũng có chút…
Hứa Đào ngẩng đầu nhìn Triệu Vệ Quốc, ánh mắt sáng rực.
“Em còn biết sợ sao? Cũng không biết ai cho em mượn gan báo.” Triệu Vệ Quốc trả lời, nói bản thân biết không cần mềm lòng.
Quả thực Hứa Đào rất ít khi như vậy, thỉnh thoảng cô phạm sai lầm, nhận lỗi cũng nhanh, lúc này chớp mắt ngoan ngoãn nhìn anh, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Đèn đường mờ nhạt bên cạnh cửa bệnh viện, chiếu lên gương mặt nhỏ của cô vừa rõ ràng vừa mờ mịt.
Cô luôn thông minh nhạy bén, phát hiện ra anh tức giận, lập tức dùng dáng vẻ giống như động vật nhỏ nhìn anh, còn từ ghế phó lái dựa vào người anh, hai tay thử nắm lấy cánh tay anh, miệng nói chuyện nhẹ nhàng và làm nũng: “Anh ôm em một cái.”
“...” Triệu Vệ Quốc hốt hoảng một giây, không ngờ tới mục đích và yêu cầu của cô lại là ôm cô một cái.
ĐM! Triệu Vệ Quốc nghiến răng, không giữ được sự lạnh lùng, tay còn nhanh hơn não ôm lấy eo của người phụ nữ đang nghiêng nửa người qua, để Hứa Đào đổi chỗ trong không gian xe nhỏ hẹp.
Hứa Đào bước qua ngồi trên đùi Triệu Vệ Quốc, vì không gian không lớn, cả người giống như một đứa trẻ đáng thương dựa vào bả vai anh: “Em sai rồi.” Lúc nói chuyện, còn phả hơi thở ấm áp bên cổ anh.
“Nói chuyện thì nói chuyện, đàng hoàng một chút.” Triệu Vệ Quốc tức giận mở miệng, trên cổ vì cô nói chuyện, cũng run rẩy vì nhạy cảm.
Lại nhận sai, nhưng còn trêu chọc anh, người phụ nữ này thật là.
“Ờ!” Hứa Đào ờ một tiếng, giọng nói nghe không ra tủi thân hay không, chỉ là dựa vào anh tiếp tục nói chuyện: “Sau này em tuyệt đối không hóng hớt nữa, em xin thề, bây giờ em cũng có hơi sợ, nếu Diệp Chấn Hoa nổi điên muốn trả thù em thì phải làm sao?”
Loại chuyện không có chừng mực và sai lầm này, cô phạm phải một lần là đủ rồi, hối hận quá!
“Bây giờ biết sợ, sớm đã làm cái gì rồi?” Triệu Vệ Quốc tức giận đáp lại cô.
“Lúc đó đầu em đoán chừng bị nghẹt rồi! Hứa Đào lẩm bẩm.
“Haiz!” Triệu Vệ Quốc phát ra tiếng thở dài rất bất lực, một tay ôm eo thon của cô, một tay nhẹ nhàng chụp sau ót của cô.
Cô nhượng bộ quá nhanh, lại quá thức thời, lời anh muốn dạy dỗ cô cũng không thể nói ra, gan lớn, sống yêu hận rõ ràng, giới hạn đúng hay sai rõ rệt, đây cũng có công lao bình thường anh nuông chiều ra, anh cũng có sai.
“Là anh quá tin tưởng em rồi.” Triệu Vệ Quốc nói chuyện, trầm ổn như cô cũng sẽ không vĩnh viễn đặt lý trí lên trên hết, thế giới của cô tương đối sạch sẽ, cách suy nghĩ cũng không giống.
Nhìn cô đang cố gắng thích ứng với cuộc sống của thế giới này, nhưng có lúc vẫn tỏ ra hoàn toàn xa lạ với thời đại này, trong lòng anh rõ ràng, nhưng lại không chịu thay đổi đồng hóa cô.
Bản thân cô không cần chịu khổ, sống thoải mái đơn giản, cũng không cần sống giống như những người phụ nữ khác của xã hội này, coi như thỉnh thoảng lộ ra một chút thiếu sót, anh cũng chưa từng đến vạch trần, thậm chí còn vô ý giúp cô thu dọn sơ sót sạch sẽ.
Sự thuyết phục duy nhất anh từng có, chính là lúc cô lên án than thở trọng nam khinh nữ, vì bản thân anh là con trai đứng ở góc độc của thời đại này nói ra sự khác biệt của cô.
Dẫu anh không hỏi quá khứ của cô, nhưng anh muốn tương lai của cô.
“Hứa Đào, em nhớ không được lấy sự an toàn của bản thân đi mạo hiểm, vì loại người đó, không đáng.” Triệu Vệ Quốc nới lời dặn dò.
Anh không có cách nào chấp nhận cô xảy ra chuyện, cũng không có cách nào chấp nhận khả năng mất đi.
“Ừm, em biết rồi.” Hứa Đào khẽ gật đầu, cô ngẩng lên từ bả vai anh.
Triệu Vệ Quốc nhìn cô, cô nghịch ánh đèn đường mờ nhạt, chặn ánh sáng lại, mái tóc dài đen nhánh cũng không buộc lên, rối tung ở sau lưng, theo động tác vừa nãy dựa vào bả vai anh, lúc này phần lớn đều rơi lả tả bên phải cô, bên tai và gò má trái, trong ánh sáng của đèn bên ngoài lộ vẻ mờ ảo mà đẹp đẽ.
“Vừa nãy em cũng bị dọa rồi, không ngờ Diệp Chấn Hoa sẽ đột nhiên đi ra ngoài…”
“Ối!” Hứa Đào nói chưa xong, Triệu Vệ Quốc liền đưa bàn tay lớn ra sau ót cô, đè đầu cô tới, anh hơi nhúc nhích tiến tới, đôi môi mỏng hôn lấy cô.
Hơ! Hứa Đào bị nụ hôn bất thình lình hù dọa, chớp mắt liền nhắm mắt khuất phục tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận