Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 248. Đón người 5

Ngồi taxi nhỏ rất thoải mái, hơn so với lúc cô ấy đi học, thoải mái hơn khi mỗi tuần ngồi xe ba bánh bọc sắt ở cửa thôn đi thị trấn, xe ba bánh đó mùa hè còn đỡ, mùa đông gió lạnh thổi vù vù, thổi tới mức mặt đau, xương cũng đau.
Nếu không trải nghiệm được cảm giác thoải mái của xe taxi nhỏ, không nhìn thấy hơi thở tự tin của Hứa Đào toát ra khắp người, không so sánh, cô ấy cũng sẽ không xúc động như vậy, chỉ biết chăm chỉ học hành dựa theo ý cha mẹ như thói quen.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Hứa Đào lái xe, không biết vì sao, trong lòng Triệu Vệ Lan đột nhiên có một ý nghĩ nhất định phải học hành chăm chỉ.
“Ừm, học hành khiến người ta khôn khéo, bây giờ em là học sinh cấp ba, thi đại học là bước ngoặt của đời người, cố gắng một chút, thi đậu trường đại học tốt, cuộc sống sau này của em cũng sẽ khác biệt.” Hứa Đào nghe vậy gật đầu.
Nếu là mười năm sau, có lẽ không học tập cũng sẽ có con đường khác, không ít người không có văn hóa gì xuống biển kinh doanh kiếm được tiền, nhưng Hứa Đào vẫn cho rằng, học tập nhất định là con đường duy nhất, nhưng đối với trẻ con thôn quê mà nói, chắc chắn là con đường duy nhất.
Trẻ con nơi đây, không dựa vào bản thân cố gắng học tập, thì không có cách nào thay đổi được vận mệnh, nếu như Triệu Vệ Lan không chăm chỉ học tập, sau khi tốt nghiệp cấp ba, rất có thể cô ấy sẽ đối mặt với chuyện cưới gả, cuộc sống sau này chính là cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
“Dạ, em sẽ cố gắng.” Triệu Vệ Lan gật đầu ngữ khí rất kiên định.
Hứa Đào mỉm cười, lái xe chạy trên con đường đất vàng tiến thẳng về thôn Tiền Sơn, cả đường xóc nảy gồ ghề, mãi cho đến khi tới sườn dốc lớn của thôn Tiền Sơn.
“Chị dâu, đó là chị hai, chồng chị hai em, còn có cháu ngoại Học Văn.” Triệu Vệ Lan nhìn về phía trước, cũng nhìn thấy cả nhà ba người Triệu Vệ Cúc đang đi trên đường, vui vẻ chỉ Hứa Đào xem.
“Có xe đến.” Triệu Vệ Cúc tay dắt Ngô Học Văn, nhìn thấy xe đến, lập tức che chở Ngô Học Văn, để Ngô Học Văn đi phía trong.
Trong tay Ngô Lâm Tiêu cầm theo hai con gà mái, còn xách một túi trứng gà lớn, đi bên ngoài hai mẹ con Triệu Vệ Cúc, sau đó nghiêng đầu nhìn chiếc xe mang hai đóa hoa màu đỏ chạy đến, cả nhà sôi nổi, theo bản năng dừng lại chuẩn bị tránh.
Kít….
Ai ngờ chiếc xe đột nhiên dừng lại bên cạnh cả nhà ba người bọn họ, hai vợ chồng dắt theo con trai nhìn về phía chiếc xe ngạc nhiên.
“Chị hai!” Triệu Vệ Lan chỉnh cửa sổ xe, sau khi cửa kiếng hạ xuống, lập tức cười gọi Triệu Vệ Cúc bên ngoài: “Anh rể, Tiểu Học Văn.”
“Vệ Lan ư?” Triệu Vệ Cúc nào nghĩ tới Triệu Vệ Lan lại ngồi trên xe, ánh mắt bất giác nhìn về phía bên cạnh, cũng nhìn thấy Hứa Đào: “Chị dâu? Sao lại là hai người? Xe này ở đâu ra vậy, đây, đây? Có chuyện gì vậy!”
Triệu Vệ Cúc hỏi, ngạc nhiên nhìn về phía chồng Ngô Lâm Tiêu bên cạnh.
Vẻ mặt Ngô Lâm Tiêu cũng vô cùng ngạc nhiên, xách hai con gà và trứng gà ngơ ngác, chị dâu này biết lái xe, sau đó lái xe đến đón bọn họ sao?
“Chị hai, em với chị dâu đến đón mọi người.”
“Woa, như vậy à.” Triệu Vệ Cúc gật đầu.
“Vệ Cúc, em rể, đường bên này hẹp không dừng xe quay đầu được, chị nhớ dưới sườn dốc lớn này có một trường tiểu học, sân trường tiểu học đó chắc có thể quay đầu, chị lái đến đó quay đầu rồi quay lại đón mọi người.” Hứa Đào cười nói với Triệu Vệ Cúc.
“Được.” Triệu Vệ Cúc gật đầu.
Ngay sau đó liền nhìn thấy chiếc xe màu đỏ nhạt lái xuống sườn núi, lập tức chạy mất dạng, còn cuốn lên một đống bụi đất.
“Mẹ ơi.” Ngô Học Văn kéo tay Triệu Vệ Cúc, cậu bé đã năm tuổi rồi, gầy nhom ốm yếu, sau khi nhìn thấy đuôi xe biến mất sau sườn dốc, mới quay đầu nói chuyện: “Mợ cả thật lợi hại.”
“Ừm.” Triệu Vệ Cúc ừm một tiếng.
“Chiếc xe này chắc không phải anh cả lái từ Dương Thành về đấy chứ!” Ngô Lâm Tiêu hiền lành nói chuyện với Triệu Vệ Cúc.
“Không biết nữa.” Triệu Vệ Cúc cũng lắc đầu.
Hứa Đào bên này lái xe xuống sườn núi, lái đến sân trường tiểu học Tiền Sơn, sau khi đánh một vòng tại chỗ mới lái xe quay về, không bao lâu đã quay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận