Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 480. -

Hôm qua sau khi Hứa Đào bị Triệu Vệ Quốc nói chuyện tư tưởng nhà chồng, nhà mẹ đẻ thô tục đó, từ đầu đến cuối không thể hiểu, đầu óc cũng thành bột nhão rồi.
Lúc này một mình ở cùng Triệu Vệ Cúc, lại không có người khác, tự nhiên cô bất giác muốn tìm ra sự thật.
“Chị dâu, trên mặt em có gì sao?” Triệu Vệ Cúc không được tự nhiên giơ tay sờ mặt một cái, quả thực ánh mắt Hứa Đào quá cố chấp rồi.
“Mấy năm nay lê trong nhà bán được không?” Hứa Đào không trả lời Triệu Vệ Cúc mà hỏi ngược lại.
Triệu Vệ Cúc mím môi, đôi mắt rũ xuống, hai tay nắm chặt vạt áo lắc đầu: “Bán không được.”
“Bán không được, vậy hai đứa còn giữ không? Chị không hiểu, chị và Vệ Quốc bảo các em đến Dương Thành làm một số việc ổn định cuộc sống, vì sao không đến?” Hứa Đào không vòng vo, trực tiếp hỏi.
Tay nắm chặt vạt áo của Triệu Vệ Cúc để xuống, nâng gương mặt gầy gò lên, ánh mắt nhìn Hứa Đào: “Chị dâu không chê đứa con gái đã gả đi như em về nhà gây phiền phức sao?”
“Sao mà chê, có gì phiền đâu.” Hứa Đào lắc đầu.
“Nhưng bản thân em ngại, con gái người ta gả đi, đều có thể giúp đỡ nhà mẹ, coi như không thể trợ giúp nhà mẹ, tốt xấu cũng không thể gây phiền phức cho nhà mẹ.”
“Em gả đi mấy năm nay, không thể giúp gì cho nhà mẹ, còn mang chuyện lớn chuyện nhỏ đến chỗ xa thế này nhờ vả anh trai chị dâu, em lo ngại.” Lúc Triệu Vệ Cúc nói xong, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
Làm con gái, cô ta rất bất lực, làm vợ cô ta cũng áy náy, làm mẹ cô ta cũng không đạt.
“Không phải, em lo ngại cái gì. Em đính hôn, dùng hôn nhân của mình đổi lấy cơ hội làm quân nhân cho Triệu Vệ Quốc, anh ấy thiếu nợ em, anh ấy nên nghĩ cách bù đắp cho em, em có thể tiếp nhận như lẽ đương nhiên, không cần có gánh nặng trong lòng.”
Kỳ thực Hứa Đào cũng muốn nắm lắc vai Triệu Vệ Cúc, xem xem có thể lắc nước trong đầu cô ta ra không.
Trong lòng cô ta còn lo ngại, hy sinh hôn nhân còn chưa đủ sao? Tư tưởng hiếu thảo không lý trí thật sự không thể chấp nhận được.
“Nhưng, nợ không phải tính như vậy.” Triệu Vệ Cúc mím môi lắc đầu.
“Vậy phải tính như thế nào?”
“Anh em bảo mẹ đưa tiền cho em, em biết anh ấy đã biết chuyện đính hôn của em, anh ấy cảm thấy có lỗi với em.”
“Nhưng thực sự em cũng không làm gì, sớm hai năm hay muộn hai năm em cũng phải đính hôn. Nếu đều phải gả cho người ta, đính hôn sớm một chút, để anh em vào quân đội, còn có thể để Vệ Cường và Vệ Lan có thể ăn thêm hai miếng cơm không tốt sao?” Triệu Vệ Cúc nghiêng đầu nhìn Hứa Đào.
“Không có gì không tốt. Nhưng lúc đó em còn nhỏ, chuyện hôn sự của em có thể từ từ chọn, đời người dài như thế, nếu em không đính hôn, tương lai ai nói chính xác.”
Nói không chừng cô ta có thể sống rất tốt!
“Chị dâu, nhà họ Ngô, Ngô Lâm Tiêu là mẹ em cẩn thận lựa chọn, bà ấy biết nhà họ Ngô hiền hậu, chuyện hôn sự cũng là sau khi em gặp Ngô Lâm Tiêu, bản thân mới gật đầu đồng ý.” Triệu Vệ Cúc mỉm cười.
“Nếu em không đồng ý, em không hài lòng Ngô Lâm Tiêu, mẹ sẽ không bảo em đính hôn.” Triệu Vệ Cúc hiểu rõ cô ta là một đứa con gái, cũng không có năng lực gì.
Ngoài gả cho người có thể cho nhà mẹ một số tiền sính lễ ra, cô ta cùng không thể đóng góp gì cho nhà, nhưng nhà họ Triệu lúc đó, rất cần có một người gánh trách nhiệm.
“Chị biết là bản thân em gật đầu đồng ý, nhà họ Ngô cũng không tệ. Nhưng Triệu Vệ Quốc cũng phải cảm ơn sự hy sinh của em.” Hứa Đào tiếp tục nói, đồng thời nhìn chiếc taxi chở khách đã bắt chạy từ xa đến.
“Chị dâu, nhưng nếu như vậy, chẳng phải em thiếu nợ anh cả nhiều hơn sao.” Triệu Vệ Cúc cười gượng.
“Em thiếu anh ấy cái gì?”
“Anh ấy vào quân đội, trợ cấp mỗi tháng đều gửi bưu điện về nhà, thời gian năm năm, em đã ăn gạo, thức ăn mua bằng tiền trợ cấp của anh ấy, số tiền này có phải em nên trả không?” Triệu Vệ Cúc hỏi Hứa Đào.
“Đó cũng không phải một mình em ăn.” Hứa Đào há hốc mồm.
“Em bất ngờ sinh non, phẫu thuật, cấp cứu, chữa trị đến nằm viện đã tốn không ít tiền, nhà chồng bên kia đều xài hết của cải trong nhà, nhưng vẫn còn thiếu hơn ba trăm, chi phí là mẹ em đã lấy tiền của anh em gửi về nhà đem đến cho em.” Giọng nói Triệu Vệ Cúc rất nghiêm túc.
Nói xong lại quay đầu: “Chị dâu, sính lễ em đính hôn hơn một trăm. Nhưng tính mạng của em và Học Văn, còn có số tiền hơn ba trăm đồng đó, tính hết những thứ này, chị dâu chị có cảm thấy anh em thiếu em gì không?”
Hứa Đào có chút cạn lời, xe taxi dừng trước mặt hai người, cô đưa tay mở cửa xe, hai chị em ngồi lên xe nói địa chỉ của bệnh viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận