Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 144. Tố cáo 1

"Nếu bà không phối hợp xử lý như vậy, chúng ta có quyền làm việc theo luật." Triển Dược chỉ có thể hù dọa bà Lâm, đồng thời ngăn cản bà Lâm về nhà.
"Chẳng lẽ các người còn muốn bắt Tiểu Cường đến đồn công an sao? Tiểu Cường nhà tôi chẳng qua chỉ là mua chút đồ ăn, trả lại cho các người là được." Bà Lâm nắm tay Lâm Tiểu Cường, đoạt lại vật trong tay nó, cũng vứt món đồ đó xuống đất.
"Trả lại cho các người đó, được chưa?" Bà Lâm rất vô sỉ cũng rất biết điều.
Chạng vạng tối, vốn chính là thời gian tan tầm cao điểm, trong hẻm, người đi làm gần như đều tan việc vào lúc này. Chung quanh có rất nhiều hàng xóm, thấy cảnh sát mặc thường phục vây ở bên ngoài nhà họ Lâm, mọi người cũng lập tức sang đây xem kịch.
Mặc dù nhà họ Lâm cứ hai ba ngày là có kịch để xem, nhưng vẫn không trở ngại tâm tư của mọi người.
"Mẹ. . ."
Lâm Phương từ cục bưu điện tan việc trở về, thấy có thật nhiều người vây quanh ở trong ngõ, cô ta còn nghe được âm thanh mẹ mình nói chuyện, hàng xóm chung quanh xem trò vui rất nhiều, người biết cô ta thấy cô ta xuất hiện liền lập tức rối rít nhường ra một con đường.
Lâm Phương nghi ngờ đi vào, liền thấy Lâm Tiểu Cường đang khóc, mặt mày bẩn thỉu, mẹ cô ta cũng đang tức giận: "Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Bà Lâm nhìn con gái Lâm Phương, lại nhìn chung quanh một chút, thấy càng ngày càng nhiều người, bà ta không khỏi có chút chột dạ, cũng không biết làm sao giải thích với con gái.
Có người chung quanh có lòng tốt vội vàng giải thích giúp, không ít người đang cười trên nỗi đau của người khác.
"Tiểu Cường nhà cô trộm đồ của người ta."
"Người ta nói còn nhỏ trộm kim, lớn lên trộm vàng. Bà Lâm còn che chở cháu trai, sau này sợ là sẽ thành lưu manh đó.”
"Nhà tôi ít ngày trước bị mất một đôi giày, sẽ không phải cũng là Lâm Tiểu Cường này làm đó chứ?”
"Rất có thể, bà vừa nói như vậy, đoạn thời gian trước, gạo của nhà tôi hình như cũng thiếu hơn phân nửa, cũng không biết là có phải. . ."
Hàng xóm chung quanh rầm rì trao đổi, đều đang suy đoán đủ loại chuyện không có chứng cứ. Triệu Vệ Quốc trước đó có lẽ còn có chút thương cảm đối với Lâm Tiểu Cường, cảm thấy cuộc sống này quá mức tàn khốc đối với một đứa trẻ, để cho nó trở thành một cậu nhóc ăn trộm trong miệng người trong hẻm, đây rốt cuộc không phải chuyện gì tốt.
Nhưng mà thái độ bảo vệ của bà Lâm làm cho Triệu Vệ Quốc biết, chuyện mà anh cảm thấy tàn khốc, người ta căn bản cũng không quan tâm, chẳng qua chỉ là bị người trong ngõ chỉ chỉ chõ chõ mà thôi, sợ là không liên quan đến chuyện đau lòng.
"Lâm Tiểu Cường, còn làm ra chuyện gì?" Những người khác trong nhà họ Lâm có thể không sợ mất mặt, nhưng Lâm Phương thì có.
Bởi vì chuyện của Tiếu Bảo Quý, cô ta đã đi một chuyến đến đồn công an, công việc ở cục bưu điện thiếu chút nữa khó giữ được, nếu Lâm Tiểu Cường trộm đồ lại bị công khai, cô ta sợ là cũng không khá hơn chút nào.
Nếu như mất đi công việc ở bưu điện, Lâm Phương nghĩ tới đây rất là sợ, giận đến muốn ói máu, vẫn còn phải nhắm mắt hỏi Triển Dược, lúc nghe Triển Dược nói phải bồi thường tiền, cắn răng lấy tiền lương vừa mới nhận ra.
"Không thể bồi thường, Tiểu Cường chỉ xài hai đồng tiền mà thôi." Bà Lâm muốn ngăn cản, nghĩ đến phải bồi thường mười lăm đồng tiền thì ngực vô cùng đau đớn.
Mười lăm đồng tiền đó, có thể mua nhiều cân thịt, còn có thể mua mấy bộ quần áo, mua mấy con gà.
Lâm Phương nghe mẹ cô ta sốt ruột ngăn cản, cắn răng tức giận không thôi, cô ta cũng không muốn bồi thường tiền này, làm việc cả một tháng, cầm tiền lương cũng còn chưa nóng tay, về đến nhà liền phải lấy ra bồi thường hơn phân nửa, cô ta tình nguyện sao?
Nhưng cho dù cô ta không cam lòng như thế nào thì cũng không dám phách lối trước mặt cảnh sát mặc thường phục của đồn, cô ta chỉ có thể phiền muộn đưa tiền cho Triển Dược, ánh mắt oán hận trừng mắt nhìn Hứa Đào một cái, ngay sau đó xoay người kéo bà Lâm nhanh chóng về nhà.
Rầm ——
Cửa nhà họ Lâm bị dùng sức đóng lại từ bên trong, ngay sau đó tiếng khóc của Lâm Tiểu Cường truyền tới, không cần suy nghĩ, hẳn là bị đòn.
"Con đánh nó làm gì? Nó còn nhỏ như vậy." Quả nhiên, âm thanh của bà Lâm cũng vang lên theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận