Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 694. -

Mắt thấy kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc rồi, đám trẻ cũng gần như sắp đến thời gian tựu trường, bàn bạc xong đều chuẩn bị lên đường trở về Dương Thành.
Bốn anh em nhà họ Triệu, ngoại trừ Triệu Vệ Cúc ở lại chăm sóc, những người khác đều chuẩn bị trở về Dương Thành trước, Hứa Đào sau khi cân nhắc cũng lựa chọn ở lại mấy ngày nữa.
Sau khi bàn bạc xong, sáng sớm ngày hôm sau mọi người liền chia ra lên đường rời đi, tỉnh Ôn bên này tạm thời còn lại hai người cha mẹ Triệu còn có Triệu Vệ Cúc.
Hứa Đào cũng ở lại, nhưng sẽ tiễn Triệu Vệ Quốc ngồi máy bay trở lại Dương Thành.
Triệu Vệ Quốc chỉ chuẩn bị trở về hai ngày mà thôi, sau khi trở lại Dương Thành tham gia lễ cất nóc của tiểu khu mới xong liền trở lại tỉnh Ôn, cho nên những người khác lái xe rời đi, anh thì ngồi máy bay, ngồi máy bay đi về cũng chỉ có thời gian hai ngày, cho nên liền nhờ Hứa Đào lái xe đưa anh đến sân bay trong thành phố.
Nếu không phải lễ cất nóc thực sự náo nhiệt, Triệu Vệ Quốc vốn cũng không định trở về Dương Thành, cha ruột bị bệnh, anh nào yên tâm được.
Hứa Đào và Triệu Vệ Cúc ở lại là sau khi mọi người bàn bạc xong, trước mắt mà nói là người được chọn thích hợp nhất, Triệu Vệ Quốc không yên tâm cũng không nỡ xa Hứa Đào quá lâu.
Triệu Vệ Cúc ở lại Dương Thành, Ngô Lâm Tiêu dẫn theo Ngô Học Văn trở về Dương Thành làm việc trước.
Mấy năm nay hai vợ chồng lần lượt mở mấy cửa hàng văn phòng phẩm ở gần trường học Dương Thành, thu nhập không ít, còn mua nhà ở tiểu khu mà Triệu Vệ Quốc khai phá, cuộc sống cũng bước vào cuộc sống đầy đủ sung túc và không lo nghĩ.
Hiện giờ kỳ nghỉ hè lại kết thúc, sắp đến khai giảng, chuyện của cửa hàng văn phòng phẩm cần làm cũng rất nhiều, hai cha con Ngô Lâm Tiêu và Ngô Học Văn liền chạy trở về.
Sáng sớm sau khi bọn Triệu Vệ Cường lái xe lên đường về lại Dương Thành, Triệu Vệ Cúc ở lại thôn nhà họ Triệu chăm sóc cha mẹ, Hứa Đào thì lái xe đưa Triệu Vệ Quốc đến thành phố ngồi máy bay.
“Anh chỉ đi hai ngày, lễ cất nóc kết thúc, buổi chiều cùng ngày liền trở về.” Chặng đường vào thành phố là Triệu Vệ Quốc lái xe, anh vừa lái xe vừa nói chuyện với Hứa Đào.
“Được.” Hứa Đào gật đầu đồng ý.
Hứa Đào vốn không yên tâm Triệu Lệ Noãn ở lại Dương Thành, nhưng kỳ nghỉ hè kết thúc, hiển nhiên Triệu Lệ Noãn phải trở về đi học, Triệu Lệ Nam vốn định ngồi máy bay từ tỉnh Ôn bên này đến Bắc Thành.
Nhưng bởi vì Hứa Đào ở lại thôn nhà họ Triệu, cho nên Triệu Lệ Nam liền đánh một vòng, đưa em gái về Dương Thành trước, sắp xếp Triệu Lệ Noãn đến nhà Triệu Vệ Cường ở một khoảng thời gian, rồi cậu bay đến Bắc Thành.
Đợi sau khi cha Triệu bên này không có chuyện lớn gì, sau khi Hứa Đào trở lại Dương Thành, những chuyện khác lại bàn bạc quyết định.
Hiển nhiên Triệu Lệ Noãn không nỡ rời xa mẹ, nhưng vẫn hiểu chuyện không ầm ĩ.
Lái xe từ thôn nhà họ Triệu huyện Phượng Hoàng tỉnh Ôn đến sân bay của thành phố, lộ trình gần như cần ba tiếng đồng hồ, trên đường Triệu Vệ Quốc lái rất nhanh.
“Mua vé máy bay về xong gọi điện báo cho em biết, qua hai ngày nữa em lái xe đến đón anh.” Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc ôm nhau chào tạm biệt.
“Được, một mình em lái xe trên đường về cẩn thận chút.” Triệu Vệ Quốc cũng dặn dò Hứa Đào.
“Yên tâm.” Hứa Đào cười vẫy tay chào Triệu Vệ Quốc.
Bên này Triệu Vệ Quốc đến sân bay vẫy tay chào tạm biệt Hứa Đào, lúc kiểm tra an ninh xong chuẩn bị lên máy bay, Hứa Đào liền nhận được điện thoại của Triệu Vệ Cúc gọi đến.
Hứa Đào đang đi ra ngoài sân bay, chuẩn bị lái xe trở về thôn nhà họ Triệu, lúc nhận điện thoại cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng khi cô nghe thấy Triệu Vệ Cúc nói cha Triệu qua đời, tim Hứa Đào bị gõ rầm một cái.
Sau khi Hứa Đào kết thúc cuộc gọi, liền đi vào trong sân bay có chút vội vàng.
Hiếm khi Hứa Đào có chút không tỉnh táo lắm, không ngờ tới, sau khi tình hình cha Triệu tốt lên lại đột nhiên nói đi là đi, ly biệt bất ngờ không kịp đề phòng, để cho Triệu Vệ Quốc và cha Triệu nhìn nhau một lần cuối cùng cũng không thể nhìn được.
Điều này có chút tàn nhẫn, Hứa Đào âm thầm cắn môi vội cầm điện thoại gọi cho Triệu Vệ Quốc.
Hứa Đào rất sợ, sợ Triệu Vệ Quốc đã tắt điện thoại lên máy bay rồi, nhưng may mắn, vẫn chưa.
Bên Triệu Vệ Quốc đang chuẩn bị tắt điện thoại liền nhìn thấy cuộc gọi của Hứa Đào gọi đến, tim cũng hồi hộp một chút, lúc ấn nút nghe, tay của Triệu Vệ Quốc run rẩy, luôn cảm thấy có một số thứ vào giờ khắc này đang biến mất.
“Alo, sao thế?” Lúc Triệu Vệ Quốc nghe điện thoại, rất bình tĩnh.
“Triệu Vệ Quốc, anh, anh ra đây trước, đừng về Dương Thành nữa.” Hứa Đào nói chuyện âm thanh vô cùng gấp gáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận