Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 128. Quá mệt mỏi 3

Đưa Triệu Lệ Nam ra ngoài, sau khi Hứa Đào đến bưu điện liền đi một chuyến đến hợp tác xã cung tiêu, đặc biệt mua mười mấy cân bông, rồi lại vất vả mang bông đến một cửa hàng chuyên may chăn theo yêu cầu.
Không sai, chăn bông đầu năm nay hầu như đều là hàng cá nhân đặt làm, hơn nữa đều do ông chủ dùng bông làm ra, đánh bông, kéo chăn bông, người cần làm, thì mua vài cân bông ra cửa hàng đánh bông, đưa tiền công để ông chủ làm thành chăn.
Đây là lần đầu tiên Hứa Đào nhìn thấy mọi người đánh bông và kéo chăn bông, nhìn chiếc máy đánh bông hoạt động, ông chủ nhanh chóng trải bông ngay ngắn, sau đó dùng chỉ may bên ngoài chiếc chăn bông, chiếc chăn được làm hoàn toàn bằng bông, vậy nên chất lượng của một chiếc chăn bông hiện tại rất dày dặn.
Một chiếc chăn bông ngủ mười mấy năm cũng không thành vấn đề.
“Ông chủ, làm hai cái chăn bông cần bao nhiêu tiền?” Hứa Đào vào cửa hàng hỏi ông chủ, đồng thời nhìn bông mềm mại, trắng như tuyết đang tung lên.
“Tiền công là ba đồng một chiếc.” Vì ông chủ đánh bông mà trên người cũng dính không ít bông, trên miệng còn mang cái chụp giống như khẩu trang: “Cô đừng ngại đắt, đánh một chiếc chăn quá tốn thời gian và công sức, hơn nữa tôi còn miễn phí chỉ may bên ngoài đấy!"
“Vậy làm phiền ông chủ giúp tôi làm hai chiếc chăn, đây là bông vải.” Ngược lại Hứa Đào không chê đắt.
Cô cũng không biết một chiếc chăn bông được tạo thành như thế nào, nhưng cô nhìn lướt qua những chiếc chăn bông do ông chủ làm xong, tất cả đều được chất thành đống dày ở bên cạnh, có thể thấy rõ chất lượng của chăn bông, lại nhìn bông bị đánh mềm rải rác bên cạnh.
Cô biết rằng việc gia công một chiếc chăn bông sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức.
“Vậy tôi sẽ cân bông cho cô.” Ông chủ cầm quyển sổ ghi tên Hứa Đào, tiện thể cân trọng lượng bông mà Hứa Đào mang đến.
“Ở đây cô có tổng cộng sáu ký, một chiếc chăn cần ba ký bông đúng không?” Ông chủ xác định với Hứa Đào.
“Đúng vậy.” Nếu bông bây giờ đều là bông thật, một chiếc chăn bông nặng ba ký, chắc chắn có thể vượt qua mùa đông ở Dương Thành.
Dù hàng năm Dương Thành bên này đều nóng, mùa đông cũng không có mấy ngày lạnh, nhưng mùa đông này vẫn phải chuẩn bị chăn.
“Loại hình thoi này được không?” Ông chủ chỉ vào hình dạng đường mày trên chiếc chăn bên cạnh.
“Được.”
“Vậy cô đưa tiền rồi, chiều tối ngày mốt đến lấy.” Ông chủ ghi kỹ yêu cầu.
Hứa Đào đưa tiền không ý kiến, nhìn thấy Triệu Lệ Nam đang kê chân, đưa tay cẩn thận chạm vào bông đã được đánh mềm.
“Đừng đụng.” Hứa Đào đưa tay bắt lấy tay đứa nhỏ.
“Mẹ ơi, thật là nhiều kẹo bông nha!” Hai mắt Triệu Lệ Nam sáng lên.
Hứa Đào không nhịn được khẽ cười, quả thực rất giống kẹo bông, trắng tinh, nhìn rất đẹp.
“Đây không phải kẹo bông, không thể ăn.” Hứa Đào mỉm cười, cầm tay Triệu Lệ Nam và tạm biệt ông chủ.
Lúc hai người ra ngoài là khoảng ba giờ, gửi đồ qua bưu điện xong, lại chuyển qua mua bông, lúc này cũng đã sập tối rồi.
Triệu Lệ Nam miễn cưỡng cùng Hứa Đào rời cửa hàng làm chăn bông, đi dạo chợ nông sản, mua ít rau về nhà.
Lúc Triệu Vệ Quốc đi làm về thì trời đã tối, không lâu sau khi Hứa Đào về đến nhà nhiệt độ vốn nóng nực cũng dần trở nên lạnh hơn.
"Mẹ ơi, lạnh." Triệu Lệ Nam lúc đầu vẫn còn đổ mồ hôi, nhưng chỉ một lúc sau liền run rẩy chạy đến chỗ Hứa Đào.
Hứa Đào không còn cách nào khác nên đã đổi cho Triệu Lệ Nam chiếc áo khoác nhỏ và quần dài. "Dương Thành này, sao nói lạnh là lạnh, cảm giác rất nhanh sẽ đóng băng." Hứa Đào quở trách, bản thân cũng chịu không nổi thay quần áo.
"Thời tiết ở Dương Thành là như vậy, qua vài ngày nữa trời sẽ nóng trở lại. " Triệu Vệ Quốc ở Dương Thành này đã mười mấy năm, đã quen với thời tiết ở đây từ lâu.
Nhìn thấy bộ dạng không vừa ý của Hứa Đào, anh buồn cười tiến lại gần: “Hôm nay em có mệt không?”
Hứa Đào vốn đã thay xong quần áo chuẩn bị đi vào bếp nấu bữa tối, nghe thấy Triệu Vệ Quốc hỏi thăm, trong nháy mắt lòng chùng xuống, tuyệt vọng quay đầu như nói sao anh còn có thể hỏi câu như vậy với một gương mặt chính trực chứ.
"Cút!" Hứa Đào nghiến răng nghiến lợi hét lên.
Anh không nhắc tới còn được, vừa nhắc tới Hứa Đào liền vô cùng đau lưng mỏi eo, chân bị chuột rút.
Cô hung hăng liếc người đàn ông: “Anh nấu bữa tối đi! Em mệt quá rồi.”
Người đàn ông tối hôm qua được ăn no mỉm cười gật đầu.
“Nhiệt độ giảm nhanh, trời lạnh rồi, hôm nay em mới mua bông đi làm chăn, tối nay làm sao ngủ đây?” Hứa Đào hỏi, cũng sợ đứa trẻ như Triệu Lệ Nam đắp thảm ngủ sẽ bị cảm.
“Buổi tối để Tiểu Nam ngủ với chúng ta đi!” Hứa Đào nói xong, mắt cô sáng lên, cảm thấy đây là một ý kiến rất ​​hay, nhân tiện còn có thể cho mình một ngày nghỉ.
Cái lưng già của cô đã không cho phép tiếp tục vui vẻ phóng túng nữa rồi, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi hơn ba ngày!
“Được!” Triệu Vệ Quốc gật đầu, người đàn ông ngồi trước bếp nhanh chóng bắt đầu nhét củi vào, bếp và nồi lớn chính là như vậy, mỗi ngày đốt lửa tương đối phiền phức.
Tác giả có chuyện muốn nói: máy tính ngừng cả một ngày, cài lại hệ thống, đã đi tong một trăm đồng! Đau lòng, tiền trà sữa năm ngày của tớ lại hết sạch rồi! Hy vọng máy tính ngoan ngoãn, tớ sẽ đền bù nhiều hơn tùy theo tình hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận