Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 53. Đi Thượng Hải 1

"Chậm thật!" Hứa Đào nhịn không được cảm thán.
Hứa Đào có thói quen sinh hoạt ở thời đại phát triển ngành chuyển phát nhanh, bên người còn mang theo một cái điện thoại di động, đột nhiên trở lại những tám mươi mấy, giao thông thì lạc hậu, truyền tin đi chủ yếu dựa vào điện báo, hệ thống sưởi ấm cũng không có, chỉ dựa vào hoàn cảnh mà sinh hoạt, thật sự không chút thích nghi.
Triệu Vệ Quốc thấy Hứa Đào có chút ưu tư, lại trầm mặc nửa ngày: "Em nhớ nhà?"
"Không có"
Hứa Đào nói không nhưng Triệu Vệ Quốc không tin: "Quần áo cùng giày dép của em anh thấy thiếu nhiều, có muốn anh mua cho vài bộ quần áo không?"
Nhìn bộ dáng khổ sở của cô, không biết mua quần áo có khiến cô cao hứng?
Hứa Đào từ nhỏ lớn lên ở tỉnh Ôn, trước khi tới Dương Thành thì cũng chưa từng đi xa nhà bao giờ, hiện tại vì anh nên cô mới tới Dương Thành bỏ lại bạn bè người thân cùng thói quen sinh hoạt ở đó để thích ứng hoàn cảnh bên này, anh không nghĩ cô vì vậy mà không vui.
"Không cần" Hứa Đào cự tuyệt.
Cô không qua thích ứng với kiểu quần áo của hiện tại, quần áo mặc trên người cảm thấy có chút quê mùa, tuy rằng đây được xem là kiểu thời thượng của bây giờ, giống như bộ váy màu vàng nhạt trên người, đối với những năm 80 thế này không quá lộng lẫy mà có thể nói là một bộ váy tương đối có khí chất, vì vậy ở phương diện ăn mặc cô có suy nghĩ nhiều.
"Đúng rồi, hôm nay anh có chuyến xe đi Thượng Hải, có khả năng đến một tuần mới có thể trở về" Triệu Vệ Quốc đã ăn no, Hứa Đào thì chậm rãi ăn, không muốn mất hứng nhưng anh vẫn phải nói.
"Đi Thượng Hài? Như thế nào đến bây giờ mới nói?" Hứa Đào có chút bất ngờ nhìn Triệu Vệ Quốc hỏi.
"Trong công ty người biết lái xe lớn không nhiều lắm, chuyến đi Thượng Hải này mới quyết định ngày hôm qua, Thượng Hải bên kia đặt hàng một lố máy nhắn tin cùng máy ghi âm, đi một chuyến này trở về có thể thu vào mấy trăm khối" Triệu Vệ Quốc cũng không có ý giấu diếm Hứa Đào.
"Mấy trăm khối? Nhiều như vậy a!"
Hiện giờ mức lương cơ bản là mấy chục khối một tháng, Triệu Vệ Quốc đi một chuyến hơn một tuần là có thể kiếm được mấy trăm khối, khó trách nói chạy vận chuyển hốt bạc, thật sự có tiền a!
"Vậy anh đi đi!" Hứa Đào đôi mắt lấp lánh của người mê tiền nhìn Triệu Vệ Quốc, giống như chỉ quan tâm đến tiền còn thứ khác không quan trọng.
"Em ở nhà tự chăm sóc mình với Tiểu Nam, trời tối liền đóng cửa và cửa sổ cho kỹ vào". Triệu Vệ Quốc lại dặn dò Hứa Đào, trước kia anh ở bộ đội cũng thường xuyên đi làm nhiệm vụ, thời gian ban đêm thì nguy hiểm nhưng anh chưa bao giờ lo lắng trước khi rời đi như bây giờ.
"Biết rồi".
"Anh không ở nhà, ban đêm đừng ngủ say quá" Cô chỉ là phụ nữ mang theo một đứa nhỏ hai ba tuổi, ban đêm ngủ say quá ban đêm có người vào cửa thì làm sao biết được.
".........Ừ?" Hứa Đào nghi hoặc nhìn Triệu Vệ Quốc, không hiểu sao Triệu Vệ Quốc lại cố ý nói như vậy, cảm giác người đàn ông này đang ám chỉ cô cái gì nè.
" Anh nói đừng ngủ quá say là ý tứ gì?" Chẳng lẽ anh ta còn kiểm soát được chất lượng giấc ngủ của cô sao?
"Anh sẽ tranh thủ nhanh chóng trở về, cũng đừng nói với người ngoài anh đi xa nhà, sau giờ cơm chiều quá 7 giờ đừng ra cửa" Triệu Vệ Quốc nhịn không được lo lắng nên dặn dò lần nữa.
"Được" Hứa Đào cảm nhận Triệu Vệ Quốc là nghiêm túc lo lắng, cũng biết Dương Thành bên này cũng bị ảnh hưởng của một số văn hóa ngoại quốc, những năm 80 có một ít thế lực bang phái rất nổi danh, nên cô cũng hiểu được tại sao Triệu Vệ Quốc dặn dò như vậy.
"Đến Thượng Hải anh sẽ gọi điện về báo, chạng vạng ngày mốt em đi đến đầu hẻm có một buồng điện thoại, đến đó nhận điện thoại của anh"
Ở đường Thủy Ấm này có một buồng điện thoại, gọi đi hay nhận cuộc gọi đều tính phí, nếu nhận điện thoại thì tính thấp một chút, còn gọi đi thì phí tương đối chát.
"Được, anh đi đường cũng chú ý an toàn, lúc mệt thì đừng cố lái xe, em ở nhà sẽ chăm sóc tốt Tiểu Nam" Hứa Đào nghiêm túc đáp.
"Ừ" Thấy Hứa Đào đem lời nói hắn nghe lọt tai, sau đó mới yên lòng rời đi, trước khi đi anh còn mang theo hai bộ quần áo.
Triệu Vệ Quốc vừa đi, Hứa Đào không tiếp tục ăn bữa sáng, cô đem cháo để vào nồi to giữ ấm cho Tiểu Nam, sau đó cầm bút cùng vở bắt đầu viết tiểu thuyết.
Tiểu Nam nướng thật lâu tới tận hơn 9 giờ mới thức, tiểu gia hỏa tỉnh dậy tự mình bò xuống giường: "Mẹ mẹ". Tiểu gia hỏa mềm mại kêu, sau đó hai chân hai tay dùng sức bò lên đùi Hứa Đào.
Hứa Đào duỗi tay ôm tiểu gia hỏa ngồi lên đầu gối, một tay đỡ lưng, tay kia vuốt đầu bé: "Tỉnh, có đói bụng không, mẹ lấy cháo cho ăn".
"Dạ" Tiểu Nam gật đầu, cũng không muốn tuột khỏi đùi Hứa Đào.
"Mẹ ôm Tiểu Nam đi rửa mặt đánh răng trước" Hứa Đào nhìn tiểu gia hỏa ăn vạ, ngược lại tính khí rất tốt, vươn đôi tay ôm bé đi ra ngoài rửa mặt.
Ngày thường là Tiểu Nam tự mình rửa mặt, hôm nay lại làm nũng ăn vạ với Hứa Đào khiến cô cũng mềm nhũn liền giúp tiểu gia hỏa rửa mặt.
"A! Há mồm, uống một ngụm nước, súc miệng, lại nhổ ra nào".
Bạn cần đăng nhập để bình luận