Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 64. Ngủ chung 4

Hứa Đào trầm mặc nửa ngày, không biết nói gì, đã nói rồi đó mà không nghe!.
" Oa! oa!" Tiểu Nam bị dọa sợ gân cổ khóc.
Hứa Đào lúc này mới bỏ chày cán bột, lau tay vào tạp dề, đem Tiểu Nam từ tay Triệu Vệ Quốc đỡ lên
"Ô ô..........." Tiểu Nam ủy khuất bổ nhào vào ngực Hứa Đào khóc
Triệu Vệ Quốc nhìn con trai bị dọa sợ khóc tiến lên hỏi: "Về sao còn dẫm lên ghế nữa không?"
"Không dẫm" Tiểu Nam rớt nước mắt liên tục lắc đầu.
Lần này thành công dọa tiểu gia hỏa, về sau hẳn là không dám nữa! Triệu Vệ Quốc nhận được câu trả lời nhẹ nhàng gật đầu.
".........." Hứa Đào nhìn bộ dạng vẫn còn dọa sợ của Tiểu Nam, kỳ thật cô cũng bị hù nhảy dựng lên, biết Triệu Vệ Quốc dụng ý muốn nuông chiều bé nhưng vẫn không nhịn được kinh hồn bạt vía một hồi.
Làm một người ba có gan lớn như Triệu Vệ Quốc, con trai té cũng không phải chuyện gì lớn, hơn nữa anh cũng chuẩn bị sẵn tâm lý muốn giáo dục Tiểu Nam.
Triệu Vệ Quốc xem đây như là bài học cho bé, lần này từ trên ghế ngã xuống coi như giáo huấn nhớ đời lần sau tuyệt đối không dám giẫm lên ghế lắc lư nữa.
Hứa ngược lại không có gan dạ như vậy, lại có chút không tán đồng nhưng vẫn chưa nói gì.
"Không sợ không sợ" Hứa Đào hôn lên mặt bé nhẹ giọng trấn an.
Tiểu Nam vẫn vùi vào lòng ngực Hứa Đào ủy khuất thút tha thút thít, bé cũng không phải đứa nhỏ thích khóc nháo, vừa rồi khóc thành tiếng vì thật sự bị sợ hãi, Hứa Đào ôm vào lòng liền an tĩnh một chút, chỉ còn âm thanh thút thít.
"Mẹ, về sau Tiểu Nam không giẫm lên ghế" Tiểu Nam còn cùng Hứa Đào bảo đảm
"Được mẹ biết rồi, Tiểu Nam ngoan nhất" Hứa Đào phụ họa khen bé.
Triệu Vệ Quốc nhìn Hứa Đào hết ôm rồi hôn, kiên nhẫn dỗ bé anh vẫn điềm tĩnh làm sủi cảo.
Tiểu Nam nín khóc xong tâm tình bị dọa lúc nảy khôi phục không ít, ngoan ngoãn ngồi ăn sủi cảo.
Hứa Đào ăn xong buổi tối, trong lúc Tiểu Nam mang con trai đi tắm, cô cầm phong thư nhà mẹ đẻ đọc, đều viết một ít chuyện vụn vặt trong nhà, cũng nói bà Hứa trước đó vài ngày sức khỏe không tốt, em trai Hứa Gia Đống đã tốt nghiệp sơ trung, đang phát sầu sự tình công tác....
Xem xong thư cô đóng thư lại giao cho Triệu Vệ Quốc còn mình thì đi tắm rửa.
"Ba ba, ngủ, mẹ kể chuyện xưa"Buổi sáng Tiểu Nam rời giường liền cùng ba vui đùa ầm ĩ, ban đêm tắm xong lại vui sướng ngủ cùng ba.
Triệu Vệ Quốc đương nhiên vui sướng tiếp nhận lời mời của con trai đi đến giường nằm cùng bé.
Hứa Đào tắm xong nhìn hai cha con nằm trên giường, ánh mắt hai người đều sáng lên nhìn cô khiến cô không được tự nhiên nhất là ánh mắt kia của người đàn ông, cô âm thầm liếc Triệu Vệ Quốc một cái.
"Anh không trở về phòng mình sao?" Hứa Đào ngượng ngùng đuổi người.
Hôm qua sợ hãi nên cho Triệu Vệ Quốc bồi ngủ, hôm nay cô không sợ nữa liền đuổi Triệu Vệ Quốc về phòng cách vách, hơn nữa hôm qua người đàn ông này đốt lửa xong bỏ đi cho cô tự sinh tự diệt nên tối nay cô muốn đuổi người.
Dù sao cũng không làm cái gì, hà tất gì phải nhường một nửa cái giường, trời nóng ngủ chung cái giường nhỏ xíu sao mà chịu nổi.
"Không lương tâm, mới hôm qua hôm nay đã bắt đầu đuổi người" Triệu Vệ Quốc cười khẽ nhìn Hứa Đào.
Tính tình cô không dễ chọc, hôm qua nửa đừng phanh xe khiến cô tức điên, không phải anh cố ý trêu đùa mà thật sự hôm qua không thích hợp làm chuyện đó.
"Giường nhỏ, ngủ ba người không đủ" Hứa Đào lấy cớ trốn tránh.
"Có thể ngủ, mẹ kể chuyện xưa" Tiểu Nam che chở cho ba ba còn gọi Hứa Đào nhanh kể chuyện xưa, bé chờ mong nhìn mẹ.
Nghe con trai nói anh nhẹ cười, con trai của mình nha, đứa nhỏ này đúng là cơ trí.
"Em còn biết kể chuyện xưa?" Triệu Vệ Quốc hỏi
"Không biết" Hứa Đào hừ hừ đáp, âm thanh cáu kỉnh.
"Mẹ!" Tiểu Nam kêu mẹ mà chữ e kéo dài
"Được rồi!" Hứa Đào thở dài, tắt đèn đi đến bên giường nằm vào vị trí rồi kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ.
Trong bóng đêm, cùng với tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài, giọng kể của Hứa Đào thật ôn nhu, cô cố ý thả chậm tốc độ khiến người nghe trầm mê cảm giác thực thoải mái.
Hứa Đào kể, Tiểu Nam một bên có chỗ nào tò mò không hiểu liền hỏi tới lui, không bao lâu chưa kết thúc câu chuyện bé ngoan ngoãn ngủ.
Thấy tiểu gia hỏa ngủ cô ngừng lại rồi lấy chăn lông mỏng đắp ngang bụng cho bé, cô cũng chuẩn bị ngủ.
"Hứa Đào!" Triệu Vệ Quốc nhẹ giọng kêu cô.
"............." Hứa Đào giả bộ không nghe thấy.
"............."Triệu Vệ QUốc không nghe đáp cũng an tĩnh nửa ngày liền dịch chuyển vị trí của Tiểu Nam nhẹ nhàng nằm gần Hứa Đào.
Còn dám qua tới đây? Chẳng lẽ muốn đốt lửa giống như hôm qua rồi dừng lại ha gì đây?.
"Triệu Vệ Quốc, anh tránh ra" Hứa Đào cảm nhận hơi thở Triệu Vệ Quốc cáu kỉnh đuổi người.
Cô chính là ghi hận chuyện tối qua!
"Đi phòng cách vách?" Triệu Vệ Quốc từ sau lưng ôm lấy eo Hứa Đào, đem bàn tay to nắm lấy tay nhỏ Hứa Đào kéo qua đặt lên bụng dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận