Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 369. Chuẩn bị 3

Ngô Huệ liền đỏ mắt lắc đầu, cuộc sống của cô ấy quá khổ rồi, đời này đã khổ, sau này mấy đứa con gái của cô ấy cũng phải giống như cô ấy sao? Hứa Đào làm khó cô ấy rồi.
“Nếu chị không muốn, vậy thì đưa bọn nhỏ đi học đi!” Hứa Đào than thở.
Ngô Huệ mím môi cúi đầu nhìn Diệp Tiểu Thư trong lòng, lại nhìn Diệp Tiểu Họa đáng ngủ trên giường, sau đó gật đầu vẻ mặt kiên định: “Ừm, đi học, mặc kệ cha bọn nhỏ có đồng ý hay không, tôi cũng cho bọn chúng đi học, đời này tôi sống khổ cực, sống không giống người, tôi không muốn bọn nhỏ giống như mình.”
Bốn đứa con gái, đều do cô ấy mang thai mười tháng sinh ra, nếu không đến Dương Thành, cả đời ở lại trong núi ở tỉnh F, có lẽ cô ấy chỉ nghĩ rằng sinh con trai là tốt rồi.
Nhưng cô ấy đã mang bốn đứa con gái đến Dương Thành, cô quá rõ mùi vị lo lắng sợ hãi trên đường khi rời trạm xe lửa, không phân biệt được trái phải, giống y như một con ruồi không đầu.
Mấy đứa con của cô ấy không cần thi đại học, nhưng ít nhất phải biết chữ, có thể sống được trong thành phố lớn.
“Chị dâu có thể nghĩ thông suốt là được rồi.” Hứa Đào cười.
Cô vẫn luôn vô cùng khâm phục Ngô Huệ, sinh bốn đứa con gái thật sự không sợ đau đớn gì, cô là một người trước giờ chưa từng sinh con, bà dì đau không chịu nổi, thậm chí cô cũng không có cách nào tưởng tượng nổi, sao Ngô Huệ lại mạnh mẽ sinh bốn đứa con, bây giờ trong bụng còn mang thai một đứa.
Người phụ nữ ngay cả loại đau đớn khi sinh con cũng có thể chịu đựng, hiển nhiên trên người cũng sẽ có một sức chịu đựng mạnh mẽ.
Lúc Ngô Huệ tự đưa ra quyết định, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, nghĩ đến tương lai bốn đứa con không cần sống một cuộc sống giống mình, dường như cô ấy cũng có chút hi vọng, cô ấy phải nỗ lực một chút, bằng không mấy đứa con sẽ phải giống như cô ấy.
“Chị dâu, thời gian không còn sớm nữa, đặt Tiểu Thư trên giường đế con bé ngủ một lúc, chị xuống lầu ăn cơm tối đi.” Hứa Đào liếc nhìn đồng hồ rồi khuyên nhủ Ngô Huệ.
Ngô Huệ liền gật đầu: “Tôi sẽ xuống dưới hỗ trợ, vừa nãy thực sự ngại quá.”
Ngô Huệ cũng ý thức được trách nhiệm trên người mình, đặt Diệp Tiểu Thư trong lòng lên giường, đế hai đứa con gái sóng đôi nhau ngủ, rồi xuống lầu vội vã vào nhà bếp làm việc.
Triệu Vệ Ny sống trong phòng nghỉ, sau khi ngủ dậy xuống lầu cũng không có làm gì, thấy nhà bếp chỉ có hai người làm, liền chịu khó đi vào phụ giúp.
Buổi trưa, hai người Tần Dục Nhu và Quách Bình Bình bận thì có bận một chút, nhưng vẫn rất bận rộn.
Lúc Hứa Đào xuống lầu nhìn qua văn phòng, nhìn thấy Triệu Vệ Quốc đang trò chuyện với Diệp Chấn Hoa, nên không đi vào văn phòng, mà đi gọi Triệu Lệ Nam ăn cơm tối.
Triệu Lệ Nam đang cầm thanh gỗ nhỏ, nghe thấy Hứa Đào gọi liền vui vẻ chạy lại.
“Đi rửa tay ăn cơm.” Hứa Đào thấy cậu bé vì chơi với thanh gỗ, cái tay nhỏ và quần đều dính bẩn.
“Đói quá.” Cậu bé gật đầu đi lấy chậu nước nóng nhỏ rửa tay.
Đợi cậu bé rửa tay xong, Hứa Đào liền dẫn cậu, tiện thể gọi hai đứa con gái lớn nhà họ Diệp cùng ăn cơm, bảo Ngô Huệ lấy hộp cơm của cô và Diệp Chấn Hoa ra cho hai đứa nhỏ dùng.
“Để hai đứa đợi một chút rồi ăn sau!” Ngô Huệ có hơi ngại.
“Ăn cùng tôi đi, không sao.” Hứa Đào tùy ý nói.
Ngô Huệ nghe vậy cũng không kiên trì, lấy hộp cơm cho hai chị em Diệp Tiểu Cầm, Hứa Đào cũng đã dẫn hai chị em nhà họ Diệp đến, hiển nhiên cũng gọi Lý Phán Đệ con gái của Quách Bình Bình cùng nhau ăn cơm.
Lý Phán Đệ cũng ngoan, Quách Bình Bình tiện tay lấy chút đồ ăn cho cô bé, cô bé liền yên lặng ăn cơm cùng mọi người.
Sau khi Ngô Huệ đến Công ty Đào Viên nấu cơm, một ngày ba bữa trong nhà đều là Diệp Tiểu Cầm nấu, mỗi ngày đều xào cải xanh hoặc là khoai tây ăn, bọn họ cũng không kén ăn, ăn no là được, nhưng cũng có hơi thèm thịt.
Dù lâu rồi bản thân chưa được ăn thịt, nhưng Diệp Tiểu Cầm vẫn gắp thịt cho em gái Diệp Tiểu Kỳ.
“Chị ơi, trong hộp cơm của em có.” Diệp Tiểu Kỳ lắc đầu từ chối.
“Có cũng ăn nhiều chút.” Diệp Tiểu Cầm nói.
“Không cần, chị ăn đi.” Diệp Tiểu Kỳ lắc đầu gắp thịt trả lại cho Diệp Tiểu Cầm.
Hứa Đào cũng cười nói: “Thức ăn trong hộp cơm của từng người là như nhau, đều có thịt, mau ăn đi!”
Diệp Tiểu Cầm nhìn Hứa Đào gật đầu: “Dạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận