Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 162. Kiêu ngạo 3

Trước đây Khâu Điền Dũng thường chuyển gạch ở công trường, hay gánh cát, đỡ đá, mỗi ngày cũng có thu nhập, còn có thể làm dịu tình hình kinh tế một chút.
Nhưng bây giờ ngày nào cũng đi giúp sửa chữa Công ty Đào Viên, lương cơ bản là ba mươi đồng, tự mình thuê phòng, thì cộng thêm mười lăm đồng tiền trợ cấp, cũng mới bốn mươi lăm đồng, còn nói gì dựa theo chở khách thu thêm hoa hồng.
Hoa hồng có thể được bao nhiêu tiền? Đi taxi một lần đắt như thế, một chuyến cũng phải tốn mấy đồng, nhà ai dư dả nhiều tiền như thế mà đi xe, cũng sắp không sống nổi rồi.
Trong lòng Trương Thục Phân không khỏi cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến điều đó, nên càng tức giận với Khâu Điền Dũng.
“Anh và Vệ Quốc là đồng đội nhiều năm như vậy, cậu ấy cần tìm người lái xe, sẵn lòng cho anh một công việc ổn định, anh đi giúp vài ngày có làm sao? Còn nói chuyện tiền nong gì? Hơn nữa Vệ Quốc cũng nói rồi, xe mới đến công ty trước giữa tháng thì lập tức khai trương.” Khâu Điền Dũng cũng biết Triệu Vệ Quốc đã vay ngân hàng mấy trăm nghìn.
Thực sự Triệu Vệ quốc sốt ruột hơn bất kì ai, cũng muốn nhanh chóng kiếm tiền, dù sao mỗi tháng cũng cần phải trả mấy nghìn tiền vay!
Nghĩ đến đây, Khâu Điền Dũng cảm thấy, vấn đề nhỏ trước mắt này của bản thân tính là gì so với Triệu Vệ Quốc, thật sự không tính là gì cả.
“Bọn anh là đồng đội nhiều năm, anh muốn giúp, em không phản đối, nhưng anh cũng phải lo cuộc sống của chính mình trước, anh luôn nghĩ rằng cậu ấy là đồng đội của anh, muốn giúp cậu ấy một chút. Nhưng người ta có công việc vận tải tốt cũng không muốn giữ cho anh, trực tiếp cho Lý Kiến Thụ rồi.” Trương Thục Phân nghĩ tới chuyện này liền tức gần chết.
Cũng là cái tên Khâu Điền Dũng ngốc nghếch này nghĩ rằng Triệu Vệ Quốc tốt với anh ta, rõ ràng là đang bắt nạt người hiền lành.
Công việc vận chuyển tốt như thế, mỗi tháng ít nhất lương cũng mấy trăm đồng, chẳng phải có tương lai hơn là lái taxi sao? Nhưng Khâu Điền Dũng vẫn không hiểu, cho rằng Triệu Vệ Quốc tốt, thật ngốc.”
“Hôm qua em kêu anh hôm nay nói chuyện thay đổi công việc với Triệu Vệ Quốc, rốt cuộc anh đã nói chưa? Cuộc sống nhà chúng ta, anh có còn muốn vượt qua không?” Trương Thục Phân hét lên, vốn còn chuẩn bị nấu cơm, tức giận đến mức dứt khoát bỏ nồi sang một bên.
“Vượt, sao không vượt qua chứ, nhưng anh cảm thấy, lái taxi cũng rất có thể diện!” Khâu Điền Dũng thực sự rất rối và bất lực.
“Thể diện có ích lợi gì, có thể kiếm tiền mới tốt. Khâu Điền Dũng, anh nghĩ kỹ đi, còn chưa tới hai tháng nữa là đến tết, mấy ngày nữa còn phải trả tiền thuê nhà, chẳng lẽ anh muốn cả nhà ba người chúng ta bị chủ nhà đuổi ra ngoài ăn tết sao?” Trương Thục Phân nói, vô cùng tức giận.
“Được, được rồi, ngày mai anh đi nói chuyện với Vệ Quốc được chưa! Em đừng cãi nữa.” Khâu Điền Dũng ngồi xổm trong sân, vò đầu bứt tóc khổ sở.
Trương Thục Phân nhìn Khâu Điền Dũng không hài lòng, trong lòng vô cùng buồn bực, đồng thời chuẩn bị ngày mai tự mình đi nói với Hứa Đào, cô ta không sao tin được lời nói của Khâu Điền Dũng, người đàn ông này không đáng tin cậy chút nào.

Bên này Trương Thục Phân và Khâu Điền Dũng cãi nhau, bên kia Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc vui vẻ dẫn Triệu Lệ Nam về nhà, trên đường còn cùng nhau đi chợ mua rau.
Đừng nhìn hai vợ chồng bây giờ đang gánh áp lực khoản nợ mấy nghìn một tháng, nhưng tấm lòng cả hai dường như đều rất lớn, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, ở phương diện ăn uống này, cả hai đều có cùng suy nghĩ không tiết kiệm, bình thường có cá, có thịt, bây giờ vẫn vậy không thể ít hơn.
“Tôm ngon, ông chủ làm phiền lấy cháu một cân tôm.” Hứa Đào nói chuyện với người bán tôm ở chợ.
Triệu Lệ Nam được Triệu Vệ Quốc cho ngồi trên cổ, đây là lần đầu tiên cậu cưỡi trên cổ Triệu Vệ Quốc, lúc này hai tay ôm lấy cằm của Triệu Vệ Quốc, nhìn chợ rau từ trên cao xuống vô cùng vui vẻ.
“Muốn mua xương sườn không?” Hứa Đào mua tôm rồi lại bước đến quầy thịt bên cạnh, xem thịt lợn tươi.
“Mua một cân.”
“Được, ông chủ, cân một cân sườn.” Hứa Đào quay đầu nói với chủ quầy thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận