Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 232. Ánh mắt 1

Hứa Đào cũng biết hôm nay Triệu Lệ Nam ở trên đường đã ăn không ít bánh bích quy, sờ đầu đứa nhỏ một cái: "Được, không ăn nữa, đợi lát nữa sẽ đi ăn thức ăn ngon đặc sắc ở Lộ Đảo."
Cộc cộc cộc, Hứa Đào mới trấn an Triệu Lệ Nam không bao lâu, cửa phòng liền bị gõ vàng, Triệu Vệ Quốc xuống lầu nấu nước nóng trở lại.
Hứa Đào liền vội vàng xoay người đi mở cửa, nhìn Triệu Vệ Quốc vững vàng bưng một chậu nước nóng trở lại, ngoài ra còn rót một ly nước nóng lớn đặt ở trên cái băng ghế, để buổi tối uống giải khát.
"Không nghĩ tới, mùa đông ở Lộ Đảo cũng thật lạnh, còn lạnh hơn so với Dương Thành." Lúc Hứa Đào dùng nước nóng lau rửa thì nói với Triệu Vệ Quốc: "Năm sau trở về Dương Thành, có thời gian chúng ta dẫn Tiểu Nam đi chơi hai ngày, em muốn cho đứa nhỏ đi chơi ở vịnh đối diện một chút."
"Ừ, được." Triệu Vệ Quốc gật đầu đồng ý.
Lần này về nhà, bởi vì phải tham gia tiệc vui kết hôn của Triệu Vệ Cường, cho nên không có biện pháp ở lại Lộ Đảo lâu, nếu không thì Hứa Đào cũng muốn ở hai ngày, cảm thụ một chút phong cảnh hữu tình ở Lộ Đảo.
"Tiểu Nam đói, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm tối hay là mua về ăn?" Rửa mặt xong, Hứa Đào liền hỏi Triệu Vệ Quốc.
Ngồi xe một ngày, Hứa Đào thật sự đã mệt mỏi, bất kể là ra cửa ăn hay là Triệu Vệ Quốc đi mua mang về, cô đều đồng ý.
"Đi ra ngoài ăn." Triệu Vệ Quốc đáp lời, chuẩn bị thừa dịp trời còn chưa tối, nhanh đi ra ngoài ăn xong trở lại nghỉ ngơi.
Triệu Lệ Nam nghe thấy được đi ra ngoài ăn, lập tức thật hưng phấn, vội vàng dắt tay Hứa Đào ra cửa, thời đại này, thức ăn bên ngoài vẫn còn tương đối ít, một nhà ba người tìm nhân viên làm việc của nhà trọ hỏi thăm, mới tìm được tiệm mì sa tế ở gần đó để giải quyết cơm tối.
Triệu Vệ Quốc không quá kén ăn, cũng có thể ăn được mì sa tế đặc sản của Lộ Đảo này, Hứa Đào và Triệu Lệ Nam thì lại không như vậy, cảm giác mì sa tế ăn kỳ kỳ quái quái.
"Mẹ, ăn không ngon." Triệu Lệ Nam nhỏ giọng nói chuyện.
"Ừ." Hứa Đào tán đồng gật đầu, cô cũng không thích mì sa tế.
Triệu Vệ Quốc nhìn biểu cảm mẹ con hai người, nghe giọng hai người chê bai, nghi ngờ nhướng mày: "Cảm thấy ăn không ngon sao?" Nhưng mà anh cảm thấy ăn rất ngon mà.
"Cha, cha với mẹ và con không giống nhau." Triệu Lệ Nam nhăn nhăn cái mũi nhỏ trả lời.
"Làm sao không giống nhau?" Triệu Vệ Quốc có chút buồn cười.
Triệu Lệ Nam dựa vào Hứa Đào, vui vẻ nhìn sang Triệu Vệ Quốc nhướng mày, còn đẩy mì sa tế trước mặt qua: "Chính là không giống nhau, cha ăn đi."
Những món nào không thích ăn thì Triệu Lệ Nam luôn luôn giao cho Triệu Vệ Quốc, giờ phút này cũng không ngoại lệ, giao phần ăn kia cho Triệu Vệ Quốc cũng thôi đi, còn không quên đẩy luôn phần của Hứa Đào qua, mặc dù tuổi của đứa nhỏ không lớn lắm, lại hiểu không thể lãng phí thức ăn.
Triệu Vệ Quốc nhìn con trai ngây thơ, suy nghĩ đứa nhỏ này mới ba tuổi hơn một chút, không nhịn được nghĩ đến một câu nói, đánh trẻ con phải thừa lúc còn sớm.
Tròng mắt liếc sang Hứa Đào ở bên cạnh đang làm chỗ dựa cho con trai, Triệu Vệ Quốc mím môi từ bỏ: "Hay lát nữa anh đi mua mấy cái bánh bao cho hai người?"
" Được, em muốn ăn bánh nhân rau." Hứa Đào gật đầu.
Cô quả thật không thích ăn mì sa tế, nhưng khẩu vị của Triệu Vệ Quốc không tệ, Hứa Đào và Triệu Lệ Nam chưa ăn xong đều được anh nhận lấy ăn hết.
Ăn xong mì sa tế đi ra, Triệu Vệ Quốc lại đi mua mấy cái bánh bao, Triệu Lệ Nam cầm bánh bao, nắm tay Hứa Đào vừa ăn vừa đi, lắc lư đi trong gió đêm , một nhà ba người trở về nhà trọ.
Trở lại nhà trọ, Triệu Vệ Quốc lại đi xuống lầu lấy nước nóng, ba người miễn cưỡng lau rửa sạch sẽ rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Hứa Đào ngồi xe cả ngày, thật sự là vô cùng mệt mỏi, rửa mặt xong, ôm Triệu Lệ Nam, dựa vào Triệu Vệ Quốc nằm xuống không bao lâu sau liền ngủ, Triệu Lệ Nam cũng ngủ trong chớp mắt, chẳng qua là nhà trọ cung cấp chăn rất mỏng và đơn giản, Hứa Đào mơ mơ màng màng ngủ cũng không khá lắm.
Két két.
Khoảng lúc nửa đêm đến rạng sáng, Hứa Đào cảm thấy lạnh liền không tự chủ được chui vào trong ngực Triệu Vệ Quốc, đang lúc mơ mơ màng màng còn nghe được âm thanh mập mờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận