Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 209. Học xe 2

Lúc trước khi Hứa Đào đau bụng lần đầu tiên, Triệu Vệ Quốc không có kinh nghiệm nhờ Ngô Huệ giúp đỡ, đến bây giờ, anh đã sớm có kinh nghiệm phong phú, thậm chí nước đường đỏ cũng không cần nhờ người khác giúp đỡ nữa.
Triệu Vệ Quốc ở phòng bếp bận rộn nấu nước đường đỏ, Hứa Đào và Triệu Lệ Nam thì làm ổ ở trên giường nghỉ ngơi.
Mẹ con hai người cứ như vậy năm cùng nhau, cùng nói chuyện.
"Mẹ, tại sao mẹ lại bị đau bụng, là bởi vì không ngoan sao?" Triệu Lệ Nam rất nghi ngờ nhìn sang Hứa Đào chớp mắt.
Hôm nay Triệu Lệ Nam thật sợ chết đi được.
"Ừ, khi mẹ còn bé, thời điểm lớn cỡ Tiểu Nam vậy, không nghe lời đi nghịch nước, cho nên bây giờ thường xuyên đau bụng." Hứa Đào tận lực dùng phương thức mà một đứa trẻ có thể hiểu nói cho cậu bé.
"Đó là mẹ không ngoan, vậy sau này mẹ phải ngoan." Triệu Lệ Nam vươn tay nhỏ ra, khổ não sờ mặt Hứa Đào một cái: "Như vậy sau này sẽ không đau nữa.”
" Ừ, không sai, mẹ nghe Tiểu Nam, sau này không nghịch nước." Hứa Đào phối hợp gật đầu, lại nghĩ tới hôm nay đứa nhỏ dũng cảm thế nào, không nhịn được tán dương cậu bé: "Mẹ cũng phải khen ngợi Tiểu Nam của chúng ta, hôm nay Tiểu Nam đặc biệt đặc biệt dũng cảm, là một nam tử hán nhỏ chân chính." Hứa Đào tiến tới, hôn hôn trán đứa trẻ.
Bây giờ Triệu Lệ Nam vẫn còn là đứa nhỏ, cô cũng không chút kiêng kỵ ôm đứa nhỏ, cùng cậu bé nằm ở trên giường, ôm một cái, hôn một cái.
Nhưng chờ sau này đứa trẻ lớn hơn một chút rồi, những chuyện này cũng chỉ dần dần không thể làm nữa, cho nên Hứa Đào cảm thấy, cô phải quý trọng cơ hội bây giờ có thể ôm ôm hôn hôn đứa trẻ.
Không hiểu sao khi nghĩ tới những thứ này, Hứa Đào đột nhiên còn có chút thương cảm, cũng sợ thời gian sẽ trôi qua rất nhanh: "Tiểu Nam của mẹ lớn lên chậm một chút nha! Để cho mẹ yêu thương con thật tốt có được hay không?"
"Không được, mẹ." Triệu Lệ Nam hôn Hứa Đào lắc đầu một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên định: "Tiểu Nam phải nhanh lớn lên một chút, bảo vệ mẹ."
"Như vậy sao?" Hứa Đào bị lời nói ấm áp của đứa trẻ làm cho lòng ngọt ngào, chỉ có thể cười: "Được rồi! Vậy Tiểu Nam của chúng ta lớn lên nhanh một chút, mẹ chờ con lớn lên để bảo vệ mẹ."
"Dạ dạ, mẹ yên tâm, Tiểu Nam bảo vệ mẹ."
Lúc Triệu Vệ Quốc ở phòng bếp nấu xong đường đỏ trứng gà bưng đi vào, mẹ con hai còn tụm lại cọ cọ lỗ mũi đối phương, hình ảnh vô cùng ấm áp.
"Đừng làm phiền mẹ con." Triệu Vệ Quốc cảnh cáo nhìn Triệu Lệ Nam, ngay sau đó cầm nước đường đỏ, cầm gối đệm đặt ở sau lưng Hứa Đào: "Uống nhanh chút để bụng ấm áp."
" Được." Hứa Đào dựa vào gối, nhận lấy ly nước đường đỏ trứng gà, uống rồi hai hớp, đường đỏ ngọt lịm nở rộ trong miệng.
Hứa Đào khổ sở cau mày, thẳng thắn mà nói, nước đường đỏ trứng gà thật sự uống không ngon.
"Mẹ, uống không ngon sao?" Triệu Lệ Nam nhìn Hứa Đào cau mày, đứa nhỏ liền nhẹ giọng hỏi.
"Uống ngon, cha nấu nước đường đỏ uống ngon nhất." Hứa Đào đáp lời, đưa muỗng đến gần khóe miệng cậu bé: "Tiểu Nam có muốn nếm một chút hay không?"
Triệu Lệ Nam chép miệng uống một hớp.
"A, uống không ngon." Triệu Lệ Nam lập tức cau mày lên tiếng chê bai.
"Ha ha." Hứa Đào nhìn biểu tình đứa trẻ cười.
Triệu Lệ Nam yên lặng nuốt trong miệng nước đường đỏ xuống, ngay sau đó mở miệng: "Mẹ, khó uống, đừng uống nữa."
"Con đừng quấy rối." Triệu Vệ Quốc ngồi ở bên cạnh, nghe Triệu Lệ Nam giựt giây, đưa tay gõ đầu Triệu Lệ Nam, giọng nghiêm túc.
Nước đường đỏ đều là như vậy, tất cả đều chế biến bằng đường đỏ, anh cũng tận lực thay đổi nhiều cách thức để nấu rồi, nhưng mùi vị cũng vẫn như vậy.
"Em đừng để ý tới nó, uống nhiều một chút." Triệu Vệ Quốc nói với Hứa Đào, giọng dịu dàng.
"Hừ, cha xấu xa, mẹ đau bụng, còn để cho mẹ uống thứ nước khó uống như vậy, không để ý tới cha nữa." Triệu Lệ Nam cảm thấy, mẹ đã không thoải mái rồi, còn để cho mẹ uống nước đường đỏ không ngon này, thật đáng thương.
Đều do cha! Cha xấu xa dù thế nào cũng muốn mẹ phải uống.
"Ồ!” Triệu Vệ Quốc ồ một tiếng, hoàn toàn không coi uy hiếp của con trai Triệu Lệ Nam ra gì, tiểu quỷ này nói không để ý tới anh cũng không phải một lần hai lần, lần nào ngoài miệng cũng nói nói như vậy, hai phút sau liền quên mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận