Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 46. Lâm Phương 2

Lâm Phương nghĩ tới người đàn ông anh tuấn kia, lại nhìn đến cháu trai nằm vạ dưới đất ghét bỏ có chút không vui: "Mẹ, người ta không quen biết chúng ta nên không cho cũng thực bình thường".
"Muốn đồ ăn ngon, muốn đồ ăn ngon....." Mặc kệ dưới đất có sạch sẽ không Tiểu Cường vẫn nằm vạ, cái mũi trừu lên ngửi ngửi mùi thơm truyền đến từ cách vách lại lần nữa khóc nháo lên.
"Ngươi đúng là quỷ đòi nợ mà, nhà người ta không cho, khóc nháo có lợi ích gì" Bà Lâm buồn bực quát, cục tức càng dâng cao.
"Mặc kệ, phải ăn, phải ăn bây giờ, bà nội cho đi lấy ta muốn ăn" Tiểu Cường vùng vằn hai chân, căn bản không nghe ai khuyên bảo, bá đạo đòi ăn.
Bà Lâm tức giận đến không chịu được, Lâm Phương liếc mắt bĩu môi ghét bỏ nhìn cháu trai trên mặt đất, sau đó ánh mắt sang ngời.
"Mẹ, nếu không con đi cách vách hỏi thử xem, cứ để Tiểu Cường khóc nháo mãi cũng không có biện pháp" Lâm nói, liền chuẩn bị đi cách vách gõ cửa.
Bà Lâm nhìn cháu trai lại nhìn con gái đi ra cửa,thấy vậy cũng không lên tiếng ngăn cản.
......
Triệu Vệ Quốc vào nhà liền thấy trong bếp thật náo nhiệt, bốn năm đứa nhỏ ngồi vây quanh giữa phòng bếp chờ bánh bao ra lò.
Hứa Đào cũng tính toán giờ cơm mà làm bánh bao, thấy bánh bao chín liền mở nắp nồi ra, một làn khối trắng mang theo mùi thơm bay ra, làm bọn nhỏ kích động một trận.
Bốn năm đứa nhón chân duỗi cổ xem bánh bao trong nồi.
Hứa Đào động tác nhanh nhẹn gấp ra một mâm bánh bao: "Mỗi người hai cái" Hứa Đào giao cái mâm cho Thạch Đầu.
"Cảm ơn dì!" Thạch Đầu lớn tuổi nhất, dứt khoát tiếp nhận cái mâm rồi gật đầu, sau đó dẫn tiểu đồng bọn lên nhà chính, không sợ nóng liền phát mỗi người hai cái.
"Cẩn thận nóng!" Hứa Đào nhìn một đám bỏ lên miệng ăn mà không sợ nóng liền lo lắng nhắc nhở.
Bọn nhỏ ăn bánh bao cũng không quan tâm nóng hay không, đặc biệt là Thạch Đầu bảy tám tuổi ăn dũng mãnh, cắn một miếng bỏ vào miệng thổi thổi rồi nuốt xuống, một cái bánh bao nhỏ ăn hai ngụm liền hết.
"Có thịt, thơm quá"Thạch Đầu ăn xong một cái bánh bao nhỏ, nhịn không được cảm thán"
"uhm thật thơm!" Đứa khác cũng phụ họa theo, cầm bánh bao ăn đến hưng phấn.
Tiểu Nam ăn nhã nhặn, đứa nhỏ đều thích đua đòi, thấy đứa nhỏ khác ăn cực nhanh, Tiểu Nam cũng giương cái miệng nhỏ cắn một miếng bánh bao to, vừa ăn vừa cười theo tiểu đồng bọn.
"Hôm nay trong nhà làm gì mà náo nhiệt vậy?" Triệu Vệ Quốc đứng ở trong viện nửa ngày mới lên tiếng.
"Anh đã trở lại" Hứa Đào nghe âm thanh Triệu Vệ Quốc, thấy anh trở về cũng không hỏi nhiều: "Cơm chiều hôm nay có làm bánh bao, mới ra lò còn nóng anh có muốn nếm thử không?"
"Được" Triệu Vệ Quốc gật đầu đồng ý.
"Chào chú"
Thạch Đầu dẫn đầu đám nhóc chào hỏi trước, mấy đứa còn lại thấy Triệu Vệ Quốc cũng sôi nổi chào, đối với Triệu Vệ Quốc có chút uy nghiêm, mấy củ cải nhỏ theo bản năng hơi sợ hãi.
"Ngoan" Triệu Vệ Quốc đáp lại chúng rồi quay đầu nói với Hứa Đào: "Anh đi rửa tay" Giống như gấp gáp không chờ nổi muốn nếm thử bánh bao nhỏ.
"Woaa, em trai Tiểu Nam, ba em thật cao nha!" Thạch Đầu vốn dĩ đang hăng say ăn bánh bao, đột nhiên nhìn thấy Triệu Vệ Quốc rửa tay nó không khỏi hâm mộ, sau đó quay ngang nói nhỏ cùng Tiểu Nam.
"Uhm" tiểu gia hỏa vẫn còn gặm bánh bao gật đầu.
"Em thật hạnh phúc nha, dì xinh đẹp làm đồ ăn ngon, ba ba lại cao nữa" Thạch Đầu hâm mộ nhìn thân ảnh Triệu Vệ Quốc, đối với nam nhân thân hình cao lớn này thập phần sùng bái.
"Uhm" Tiểu Nam thấy Thạch Đầu nói có đạo lý bèn tiếp tục gật đầu".
"Em trai Tiểu Nam, ba em nhìn thật đẹp" Tiểu Hoa mới 4 tuổi, đừng nhìn tiểu nha đầu còn nhỏ nhưng cũng biết phân biệt xấu đẹp, bình thường ở con hẻm này đều quen thuộc mọi người, Triệu Vệ Quốc cao lớn lại đẹp trai như vậy đúng là ít thấy.
"Uhm.." Tiểu Nam nghe tiểu đồng bọn khen nữa, tiếp tục gật đầy.
Hứa Đào nghe cuộc đối thoại của bọn nhỏ, cô đặt bánh bao ra mâm, sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông đang rửa tay.
Diện mạo Triệu Vệ Quốc xác thật không tồi, anh để tóc húi cua, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, môi mỏng, mũi cao, ánh mắt thâm thúy, nhìn thoáng qua diện mạo sắc bén, nhìn kỹ khuôn mặt có nét lạnh lùng, nhiều năm sinh hoạt quân ngũ làm cả người anh chính trực, nam tính thập phần thu hút.
Nếu như làn da trắng một chút thì chính xác là giống với nam chủ trong tiểu thuyết.
Cốc cốc cốc.........
Triệu Vệ Quốc rửa tay xong thì bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa, anh nghi hoặc trầm ổn đi ra mở cửa.
Người gõ cửa là Lâm Phương ở cách vách, cô đứng trước cửa cố ý tu chỉnh lại quần áo dung nhan một chút, thấy Triệu Vệ Quốc mở cửa lập tức tươi cười: "Triệu đại ca, thật ngượng ngùng, quấy rầy anh sao?"
"Có việc gì sao?" Triệu Vệ Quốc nhìn Lâm Phương, đôi mày hơi ninh lại, giọng điệu lạnh nhạt hỏi.Lâm Phương nghĩ tới người đàn ông anh tuấn kia, lại nhìn đến cháu trai nằm vạ dưới đất ghét bỏ có chút không vui: "Mẹ, người ta không quen biết chúng ta nên không cho cũng thực bình thường".
"Muốn đồ ăn ngon, muốn đồ ăn ngon....." Mặc kệ dưới đất có sạch sẽ không Tiểu Cường vẫn nằm vạ, cái mũi trừu lên ngửi ngửi mùi thơm truyền đến từ cách vách lại lần nữa khóc nháo lên.
"Ngươi đúng là quỷ đòi nợ mà, nhà người ta không cho, khóc nháo có lợi ích gì" Bà Lâm buồn bực quát, cục tức càng dâng cao.
"Mặc kệ, phải ăn, phải ăn bây giờ, bà nội cho đi lấy ta muốn ăn" Tiểu Cường vùng vằn hai chân, căn bản không nghe ai khuyên bảo, bá đạo đòi ăn.
Bà Lâm tức giận đến không chịu được, Lâm Phương liếc mắt bĩu môi ghét bỏ nhìn cháu trai trên mặt đất, sau đó ánh mắt sang ngời.
"Mẹ, nếu không con đi cách vách hỏi thử xem, cứ để Tiểu Cường khóc nháo mãi cũng không có biện pháp" Lâm nói, liền chuẩn bị đi cách vách gõ cửa.
Bà Lâm nhìn cháu trai lại nhìn con gái đi ra cửa,thấy vậy cũng không lên tiếng ngăn cản.
......
Triệu Vệ Quốc vào nhà liền thấy trong bếp thật náo nhiệt, bốn năm đứa nhỏ ngồi vây quanh giữa phòng bếp chờ bánh bao ra lò.
Hứa Đào cũng tính toán giờ cơm mà làm bánh bao, thấy bánh bao chín liền mở nắp nồi ra, một làn khối trắng mang theo mùi thơm bay ra, làm bọn nhỏ kích động một trận.
Bốn năm đứa nhón chân duỗi cổ xem bánh bao trong nồi.
Hứa Đào động tác nhanh nhẹn gấp ra một mâm bánh bao: "Mỗi người hai cái" Hứa Đào giao cái mâm cho Thạch Đầu.
"Cảm ơn dì!" Thạch Đầu lớn tuổi nhất, dứt khoát tiếp nhận cái mâm rồi gật đầu, sau đó dẫn tiểu đồng bọn lên nhà chính, không sợ nóng liền phát mỗi người hai cái.
"Cẩn thận nóng!" Hứa Đào nhìn một đám bỏ lên miệng ăn mà không sợ nóng liền lo lắng nhắc nhở.
Bọn nhỏ ăn bánh bao cũng không quan tâm nóng hay không, đặc biệt là Thạch Đầu bảy tám tuổi ăn dũng mãnh, cắn một miếng bỏ vào miệng thổi thổi rồi nuốt xuống, một cái bánh bao nhỏ ăn hai ngụm liền hết.
"Có thịt, thơm quá"Thạch Đầu ăn xong một cái bánh bao nhỏ, nhịn không được cảm thán"
"uhm thật thơm!" Đứa khác cũng phụ họa theo, cầm bánh bao ăn đến hưng phấn.
Tiểu Nam ăn nhã nhặn, đứa nhỏ đều thích đua đòi, thấy đứa nhỏ khác ăn cực nhanh, Tiểu Nam cũng giương cái miệng nhỏ cắn một miếng bánh bao to, vừa ăn vừa cười theo tiểu đồng bọn.
"Hôm nay trong nhà làm gì mà náo nhiệt vậy?" Triệu Vệ Quốc đứng ở trong viện nửa ngày mới lên tiếng.
"Anh đã trở lại" Hứa Đào nghe âm thanh Triệu Vệ Quốc, thấy anh trở về cũng không hỏi nhiều: "Cơm chiều hôm nay có làm bánh bao, mới ra lò còn nóng anh có muốn nếm thử không?"
"Được" Triệu Vệ Quốc gật đầu đồng ý.
"Chào chú"
Thạch Đầu dẫn đầu đám nhóc chào hỏi trước, mấy đứa còn lại thấy Triệu Vệ Quốc cũng sôi nổi chào, đối với Triệu Vệ Quốc có chút uy nghiêm, mấy củ cải nhỏ theo bản năng hơi sợ hãi.
"Ngoan" Triệu Vệ Quốc đáp lại chúng rồi quay đầu nói với Hứa Đào: "Anh đi rửa tay" Giống như gấp gáp không chờ nổi muốn nếm thử bánh bao nhỏ.
"Woaa, em trai Tiểu Nam, ba em thật cao nha!" Thạch Đầu vốn dĩ đang hăng say ăn bánh bao, đột nhiên nhìn thấy Triệu Vệ Quốc rửa tay nó không khỏi hâm mộ, sau đó quay ngang nói nhỏ cùng Tiểu Nam.
"Uhm" tiểu gia hỏa vẫn còn gặm bánh bao gật đầu.
"Em thật hạnh phúc nha, dì xinh đẹp làm đồ ăn ngon, ba ba lại cao nữa" Thạch Đầu hâm mộ nhìn thân ảnh Triệu Vệ Quốc, đối với nam nhân thân hình cao lớn này thập phần sùng bái.
"Uhm" Tiểu Nam thấy Thạch Đầu nói có đạo lý bèn tiếp tục gật đầu".
"Em trai Tiểu Nam, ba em nhìn thật đẹp" Tiểu Hoa mới 4 tuổi, đừng nhìn tiểu nha đầu còn nhỏ nhưng cũng biết phân biệt xấu đẹp, bình thường ở con hẻm này đều quen thuộc mọi người, Triệu Vệ Quốc cao lớn lại đẹp trai như vậy đúng là ít thấy.
"Uhm.." Tiểu Nam nghe tiểu đồng bọn khen nữa, tiếp tục gật đầy.
Hứa Đào nghe cuộc đối thoại của bọn nhỏ, cô đặt bánh bao ra mâm, sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông đang rửa tay.
Diện mạo Triệu Vệ Quốc xác thật không tồi, anh để tóc húi cua, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, môi mỏng, mũi cao, ánh mắt thâm thúy, nhìn thoáng qua diện mạo sắc bén, nhìn kỹ khuôn mặt có nét lạnh lùng, nhiều năm sinh hoạt quân ngũ làm cả người anh chính trực, nam tính thập phần thu hút.
Nếu như làn da trắng một chút thì chính xác là giống với nam chủ trong tiểu thuyết.
Cốc cốc cốc.........
Triệu Vệ Quốc rửa tay xong thì bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa, anh nghi hoặc trầm ổn đi ra mở cửa.
Người gõ cửa là Lâm Phương ở cách vách, cô đứng trước cửa cố ý tu chỉnh lại quần áo dung nhan một chút, thấy Triệu Vệ Quốc mở cửa lập tức tươi cười: "Triệu đại ca, thật ngượng ngùng, quấy rầy anh sao?"
"Có việc gì sao?" Triệu Vệ Quốc nhìn Lâm Phương, đôi mày hơi ninh lại, giọng điệu lạnh nhạt hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận