Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 127. Quá mệt mỏi 2

Hứa Đào la mắng phản kháng, Triệu Vệ Quốc vác người đến phòng đặt xuống giường, cúi người tới hôn một cái: “Anh đi tắm.”
Anh biết, nếu mình không tắm, Hứa Đào sẽ không cho anh chạm vào.
Sau khi Hứa Đào bị hôn một cái liền nhìn thấy người đàn ông lao đi giống như một cơn lốc, cô ngơ ngẩn một lúc, sau đó bật cười khúc khích.
Được lắm! Xem ra người đàn ông bình thường lạnh lùng ngấm ngầm chịu đựng sau lưng, uống rượu vào toàn bộ đều lộ ra, rất thú vị.
Hứa Đào nằm xuống cười, ngáp một cách duyên dáng.
Ào ào, người đàn ông xách thùng đựng nước trong bồn rửa tay, trời nóng nực, người đàn ông lười nấu nước nóng, nước ấm trong vòi nước đối với anh mà nói cũng được rồi.
Hứa Đào nằm trên giường, vốn muốn nhắm mắt lại ngủ, hôm nay quả thực cô mệt rồi, nhưng nhắm mắt lại, lỗ tai bất giác dựng lên, nhịn không được tò mò tốc độ của Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc không để Hứa Đào đợi, dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa sạch sẽ, trên cổ và ngực của người đàn ông còn mang theo nước nhỏ giọt.
Hứa Đào nhìn người đàn ông nháy mắt một cái, trong lòng không kìm lại được khen ngợi.
Dáng người Triệu Vệ Quốc thật sự đẹp, cơ bắp gì đó đều đầy đủ, nhưng không giống cơ bắp dọa người giống người trong phòng tập thể thao, còn có đường nhân ngư.
Nếu không phải không đúng lúc, Hứa Đào cũng có một loại kích động huýt sáo trêu đùa người đàn ông.
Lạch cạch.
Triệu Vệ Quốc tiện tay tắt đèn, trong bóng tối, mượn chút ánh trăng, người đàn ông lên giường giống như báo săn mồi, nắm lấy mắt cá chân Hứa Đào, bàn tay luồn từ dưới lên.
Hứa Đào cảm nhận được cảm giác nhột trên đùi, chân đạp lung tung, đã thành công khiến Triệu Vệ Quốc nhào tới.
Tối nay Triệu Vệ Quốc đã uống rượu, tinh thần còn hưng phấn hơn so với thường ngày, lúc đầu Hứa Đào còn có thể phối hợp, dù sao cô cảm thấy hai người còn rất ăn ý, nhưng khi “nỗ lực học tập” lần thứ hai, Hứa Đào không thể chịu nổi nữa.
Khi lần thứ 3 “tiến bộ mỗi ngày”, Hứa Đào dường như muốn chết ngay tại chỗ.
Cô rất, tương đối, vô cùng sợ hãi Triệu Vệ Quốc, người đàn ông này sao có thể có tinh thần như vậy, để cô học một lần, hai lần, ba lần, cho tới bây giờ cô cũng không hiểu được sao người đàn ông có thể nhiệt tình học tập đến vậy!
“Ngày này sẽ không cách nào qua được!” Lúc rạng sáng, khi Hứa Đào nhìn thấy mặt trời mọc thấp thoáng bên ngoài, cô tuyệt vọng vươn tay ra, hung hăng cào trên cổ Triệu Vệ Quốc một cái, sau đó cô mới bớt giận mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi Hứa Đào tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng hẳn, cô mỏi eo đau lưng, nhẹ nhàng cầm chiếc đồng hồ bên cạnh lên, thấy đã mười một giờ.
Tốt lắm, so với lần phóng túng đầu tiên còn đáng sợ hơn, hôm nay hiển nhiên cô đã kiệt sức rồi.
“Ui!” Hứa Đào xuống giường, hai chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống, lúc này Hứa Đào đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, tại sao hôm qua cô chỉ cào có một cái, cô nên cào cả người của anh nở hoa mới đúng.
“Mẹ ơi, Tiểu Nam đói bụng.” Triệu Lệ Nam tự mình giết thời gian, nghe thấy trong phòng có tiếng vang liền chạy đến làm nũng.
“Mẹ nấu cơm cho con đây.” Lúc này Hứa Đào không khỏi có chút thương hại mình.
Buổi tối phải cho đứa lớn ăn no, ban ngày còn phải cho đứa nhỏ ăn no, ngày đêm không nghỉ, rất bực bội.
Hứa Đào buồn bực bò dậy đánh răng rửa mặt, chịu đựng đau nhức khắp người đi nấu cơm cho Triệu Lệ Nam, bản thân cô vẫn còn rất mệt mỏi, liền nấu mì đối phó với buổi trưa, còn cho thêm Triệu Lệ Nam hai cái trứng chần.
Sau khi giải quyết bữa trưa, tinh thần Hứa Đào đã tốt lên nhiều, cô thấy thời tiết rất tốt, liền sắp xếp lại bản thảo tiểu thuyết, thời gian hơn hai tháng không tới ba tháng, cô đã viết xong toàn bộ quyển tiểu thuyết rồi, buổi chiều cô chuẩn bị bớt chút thời gian ra ngoài gửi bản thảo qua bưu điện.
Tiểu thuyết xuất bản nhiều kỳ có phản hồi rất tốt, số lượng bản in cũng đã được xác định, lần đầu tiên xuất bản 20.000 quyển.
Đây cũng là con số do nhà xuất bản bên kia xác định sau khi suy xét phản hồi qua nhiều kỳ, còn có cân nhắc, chờ đợi các loại thư từ, đương nhiên, đợi sau khi xuất bản nếu doanh số khả quan, sau này sẽ được tái bản tiếp.
“Đi, Tiểu Nam, cùng mẹ đi ra ngoài.” Hứa Đào gọi Triệu Lệ Nam đi ra ngoài.
Bọn trẻ bây giờ không như trước kia, ngày càng ít trẻ con chơi đùa trong ngõ, mỗi ngày đứa nhỏ chỉ có thể ở nhà buồn chán cùng Hứa Đào, cũng may đứa nhỏ không ồn ào nên Hứa Đào cũng chiều cậu, nhưng cũng đã chuẩn bị, đợi sang năm sau khi trở về từ quê ở tỉnh Ôn, cô sẽ đưa đứa nhỏ đi nhà trẻ.
Nếu đến nhà trẻ, đứa nhỏ cũng sẽ không cảm thấy buồn chán như vậy nữa.
Suy nghĩ về thời gian, Hứa Đào nhìn vào tờ lịch mà Triệu Vệ Quốc mua, phát hiện ra rằng chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến Tết rồi.
So với nhiệt độ ở Dương Thành vào tháng 12, ở quê hương tỉnh Ôn bên đó đã rất lạnh rồi, thậm chí phải quấn một chiếc áo bông lớn mới có thể đi ra ngoài.
Thời tiết ở Dương Thành tuy nóng, nhưng thỉnh thoảng sẽ hạ nhiệt thấp xuống, vì vậy sau khi Hứa Đào gửi tiểu thuyết qua bưu điện, cô liền đi mua một ít bông, nghĩ rằng có thể dự phòng nhỡ đâu ngày nào đó nhiệt độ đột ngột giảm xuống.
Hứa Đào đã trải qua cuộc sống ba mươi mấy độ vào ban ngày và mấy độ vào ban đêm ở Dương Thành, vì vậy không thể không chuẩn bị trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận